Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 431 - Chương 431. Muôn Ăn Đòn.

Chương 431. Muôn Ăn Đòn. Chương 431. Muôn Ăn Đòn.

Chương 431: Muôn Ăn Đòn.

Ngụy Lam hơi bực rồi, nàng ta còn chưa nói xong sao?

Chỉ là một vị khách mà thôi, làm gì mà lắm ý kiến như vậy, người ta với nàng cũng chưa từng có xung đột không thoải mái mà?

“Hỏi ngươi đó, trả lời đi.” Tiểu Di kéo kéo nàng.

Ngụy Lam ở trong lòng thầm hít một hơi, mặt không biến sắc mà kéo lại tay áo của mình, thản nhiên nói: “Không có, vị cô nương kia rất tốt, những người khác cũng tốt, đều rất dễ ở chung, rất có lễ nghĩa.”

“Ta mới không tin, nhất định là ở trong sương phòng cho nên ngươi nhìn không ra."

Ngươi không tin vậy còn hỏi ta làm cái gì?

Ngụy Lam không muốn tiếp tục trò chuyện với nàng ta nữa, bưng khay xoay người rời đi: “Ta đi làm việc đây, bên ngoài lại có khách tới, ngươi mau chóng tới tiếp đón đi.”

Tiểu Di quay đầu, quả thực nhìn thấy vị tiểu thư quen thuộc bước vào quán, trên mặt đột nhiên treo lên nụ cười, vội vàng đi đón tiếp.

Ngụy Lam lắc đầu, ra sau bếp bưng mấy món ăn nhẹ khác đến gian của Cố Vân Đông.

Khi bước vào gian phòng, chính mắt thấy cô cầm lấy ấm trà rồi châm trà cho Cố Đại Phượng ngồi đối diện.

Ngụy Lam liếc nhanh qua, xác thực không đoan trang ưu nhã như các tiểu thư gia đình giàu có, lộ ra dáng vẻ rất tùy ý.

“Cô nương, đây là trà và bánh làm điểm tâm, hai người dùng thong thả.”

Cố Vân Đông đáp lại một câu đa tạ, trong lúc nàng ấy bày đồ ăn thuận miệng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

"Dạ thưa cô nương, ta tên là Ngụy Lam.”

“Ngụy Lam.” Cố Vân Đông nhẹ giọng lẩm bẩm một tiếng, tiếp tục hỏi: "Làm tiểu nhị ở đây cảm thấy thế nào?”

Hôm qua cô qua đây đánh giá phản ứng của các vị khách, hôm nay lại muốn biết thêm nhân viên làm việc ở bên này nghĩ ra sao?

Ngụy Lam hơi dừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu cười nói: "Tất nhiên là tốt, trong toàn bộ các cửa hàng ở phủ Tuyên Hòa, Tân Minh Các của chúng ta là cửa hàng bán trà sữa duy nhất chỉ chiêu đãi khách hàng nữ, ta rất vui khi có thể làm việc ở đây, người xung quanh đều hâm mộ ta làm nữ tiểu nhị của Tân Minh Các.”

“Vậy sao?” Cố Vân Đông cười cười, không hỏi nữa.

Ngược lại gọi hai đứa nhóc đang nỗ lực phá giải cửu liên hoàn ở bên kia: “Đồ ăn tới rồi, mau đi rửa tay bằng không lát nữa sẽ nguội mất.”

Đúng lúc Cố Vân Thư cởi bỏ cái vòng cuối cùng, chỉ là thời gian có hơi lâu khiến thằng nhóc cảm thấy có phần thất bại.

Biển Nguyên Trí vỗ vỗ bờ vai của nó: “Không có việc gì, chúng ta không ngừng cố gắng, đệ phải nghĩ như vậy, phu tử lớn tuổi hơn ngươi, đợi đến khi đệ đến tuổi của phu tử, chắc chắn sẽ giải nhanh hơn nhiều so với ông ấy."

Trong nháy mắt Cố Vân Thư đã được an ủi rồi, đôi mắt lấp lánh, mở miệng: “Không sai, phu tử đã một bó tuổi rồi, đôi tay kia của ông ấy lớn hơn đệ rất nhiều.”

Sau đó nắm chặt bàn tay múp míp nho nhỏ của mình, gần đây ăn hơi nhiều, tay không được linh hoạt nữa rồi.

Khóe miệng Cố Vân Đông co rút, có phải ở trong mắt đệ những người hơn mười tuổi đã là rất lớn tuổi không?

Tên nhóc thối thật muốn ăn đòn, không đáng yêu.

Cô thúc giục một chút: “Còn không đi mau?”

"Đi liền đây.” Hai người vội vàng đứng lên.

Ngụy Lam vội nói: “Ta dẫn hai vị tiểu công tử đi."

Phòng này phần lớn để chiêu đãi những vị khách mang theo hài tử đến đây, sợ hài tử chạy động chạy tây sẽ đánh đổ chậu nước, cho nên trong phòng không có chậu nước.

Ngụy Lam mở cửa, dẫn theo Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí đi ra ngoài.

Trong viện có một chỗ rửa tay, Cố Vân Thư bước lên bậc thang muốn tự mình rửa, nhưng Ngụy Lam đã cầm sẵn khăn ướt lau tay cho thằng bé.

Cố Vân Thư có chút ngượng ngùng, vẫn ngoan ngoãn đứng đó, chờ đến khi lau tay xong mới mở miệng nói: “Tỷ tỷ, Tân Minh Các mấy giờ đóng cửa vậy?”

Ngụy Lam sửng sốt một chút: “Tiểu công tử hỏi chuyện này làm gì?”

Nàng ấy đã giúp Vân Thư lau tay xong, lại đứng dậy vò khăn giúp Nguyên Trí lau.

“Chúng ta muốn chờ đến khi đóng cửa, không còn khách nhân nữa sẽ đi các sương phòng khác nhìn xem.”

Vừa dứt lời, Nguyên Trí bên kia liền mở miệng nói: “Biểu tỷ nói sẽ suy nghĩ nhưng lại chưa nói đồng ý.”

Cố Vân Thư hắng giọng hai tiếng: “Ta nhất định sẽ thuyết phục tỷ ấy, tỷ của ta thương ta lắm đó, sẽ không đành lòng từ chối ta đâu.”

“Ha ha ha, mèo khen mèo dài đuôi, Vân Thư da mặt đệ càng ngày càng dày rồi."

“Huynh lại nói đệ, trở về đệ sẽ vẽ con rùa đen ở trên mặt huynh.”

“Da mặt dày, lêu lêu lêu…”

Cố Vân Thư làm bộ muốn tới che miệng hắn lại, Biển Nguyên Trí vội trốn sang bên cạnh, sau đó nói với Ngụy Lam: “Tỷ tỷ chúng ta về phòng trước đây”

Sau đó liền chạy.

Cố Vân Thư vội vàng đuổi theo, hai người một trước một sau rất nhanh đã chạy vào phòng.

Ngụy Lam đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng nhỏ bé của bọn chúng dần dần biến mất, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

“Phốc…” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng châm biếm quen thuộc.

Ngụy Lam quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Di không biết đã dựa vào sau cây cột dưới hành lang từ khi nào, bày ra vẻ mặt ‘ta nói không sai đúng không’.

Nàng ta chậm rì rì đi đến trước mặt Ngụy Lam, chỉ vào cửa gian phòng kia: “Ta nói ngươi còn chưa tin, hiện tại nghe thấy rồi chứ? Bọn họ chính là muốn đợi đến khi đóng cửa, sau đó dạo khắp các gian phòng của chúng ta một lượt.”

Ngụy Lam lúc này không nói chuyện.

Tiểu Di lại càng thêm đắc ý: “Bọn họ đã coi nơi này như hoa viên nhà mình rồi, muốn dạo thì dạo, ai đồng ý chứ? Cũng không nhìn xem bản thân là ai, những vị khách quý khác muốn đi dạo phu nhân chúng ta còn chưa đồng ý, dựa vào bọn họ? Mặt mũi cũng lớn thật."

Ngụy Lam nghĩ đến biểu tình của Cố Vân Đông khi nói đa tạ với mình, cảm thấy cô nương kia cũng không phải loại khách nhân sẽ đưa ra yêu cầu vô lý này.

Bởi vậy vẫn thay cô giải thích: “Vừa rồi chỉ là ý nghĩ của hai tiểu công tử mà thôi, ngươi cũng nghe thấy rồi, vị cô nương kia cũng chưa đồng ý.”

“Nhưng nàng ta nói sẽ suy xét, cũng không từ chối mà”

“Có lẽ nói thế để trấn an tiểu công tử.”

Tiểu Di hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi thật là hồ đồ ngang bướng, được, vậy chúng ta chờ xem, liệu bọn họ có đợi đến khi đóng cửa hay không. Ta nói trước cho ngươi biết, đối với loại khách không có lễ nghĩa còn muốn đưa ra yêu cầu vô lý, ta sẽ không khách khí. Cửa hàng này của chúng ta, sau lưng chính là tri phủ phu nhân, toàn bộ phủ Tuyên Hòa, không cần phải nể mặt mũi ai.”

Nàng ta nói xong, trực tiếp quay đầu bỏ đi.

“Tiểu Di ngươi…” Ngụy Lam bước vài bước đuổi theo, sau đó lại ngừng lại, quay đầu nhìn về sương phòng.

Một lúc sau, mới một lần nữa trở về sảnh chính.

Mà giờ phút này trong sương phòng, Cố Vân Đông đang đối mặt với sự tẩy não của Cố Vân Thư.

“Đại tỷ, không phải tỷ thường xuyên nói, chúng ta phải xuất hiện bất ngờ mà đánh úp sao? Tỷ nghĩ xem, hôm nay tỷ đột nhiên nói muốn kiểm tra cửa hàng, xem xét tất cả các gian phòng, mọi người sẽ không kịp chuẩn bị, cái tỷ nhìn thấy đều sẽ là dáng vẻ chân chính thường ngày của các gian phòng có đúng không?”

"Đệ nghe phu tử giảng qua một câu chuyện xưa, nói tiền triều có vị hoàng đế nọ muốn tới dân gian thể nghiệm khó khăn của bá tánh, nhưng mỗi lần đều thành thật thông báo cho mọi người, sau đó tất cả mọi người biết nơi hoàng thượng sẽ đến, vì thế tất cả mọi việc đều đã sớm chuẩn bị tốt. Chờ đến khi hoàng đế ra khỏi cung, nhìn thấy trước mắt chính là dân chúng ca múa mừng cảnh thái bình, bá tánh đều có thể ăn cơm no, mặc áo ấm, trên mặt luôn luôn nở một nụ cười thỏa mãn.”

“Tỷ đoán kết quả cuối cùng thế nào?” Cố Vân Thư nói đến 'cuối cùng' còn cố tình nhấn mạnh.

Bình Luận (0)
Comment