Chương 432: Có Việc Hỏi Đại Cô.
Cố Vân Đông kiềm chế xúc động muốn trợn trắng mắt, cô đương nhiên biết loại chuyện xưa này, không phải quá phổ biến rồi sao?
Nhưng cô thấy đại cô nghe đến chăm chú say mê, dáng vẻ rất hứng thú nên không ngăn cản, còn thuận tiện hỏi: “Cuối cùng thế nào?”
Cố Vân Thư cầm chiếc đũa, gắp một miếng khoai tây chiên ăn lại uống một ngụm trà sữa, mới bày ra vẻ thần thần bí bí đè thấp thanh âm nói: “Sau đó, tiền triều bị diệt.”
Quan hệ nhân quả ở đây cách nhau hơi xa, xoay chuyển cũng nhanh quá, Cố đại cô nghe không hiểu.
Trên mặt bà mang theo vẻ khiếp sợ, hỏi: “Vì cái gì?”
“Ai, bởi vì những gì vị hoàng đế kia đến dân gian thấy được đều là cái mà người khác muốn làm cho ông ta thấy, ông ta không biết thực tế bá tánh ngày ngày sinh sống rốt cuộc như thế nào. Ông ta cảm thấy mọi người đều sống rất tốt, triều đình không có tham quan ô lại, các bá tánh cơm no áo ấm, vậy hoàng đế là ông ta sẽ không cần làm cái gì nữa. Không hề chăm lo việc nước, không hề quản việc quan viên bòn rút kiếm lời vào túi tiền riêng thậm chí còn tăng thêm sưu cao thuế nặng, sai người xây hành cung tránh nóng hao tài tốn của, bức bách bá tánh đến không còn đường sống.”
Cố đại cô bừng tỉnh hiểu ra, gật gật đầu nói: “Ta cảm thấy phu tử các cháu kể câu chuyện này rất hay, tiểu dân chúng như chúng ta, mỗi ngày đều sống rất khó khăn."
"Còn phải nói sao?” Cố Vân Thư lập tức hung hăng gật gật đầu.
Ngay sau đó sửng sốt, không đúng, điều nó muốn nói không phải cái này.
Thằng nhóc nhìn về phía Cố Vân Đông, bỗng nhiên phát hiện trên mặt cô không có chút biến hóa nào, vội vào lại đề tài chính: “Đại tỷ, tỷ xem đó, chúng ta phải vì nhỏ thấy lớn... Không đúng, vì lớn thấy nhỏ, Tân Minh Các tuy rằng so với tiền triều kia cũng chỉ là một chấm nhỏ nhoi, nhưng đạo lý lại giống nhau đúng không? Tỷ chính vào lúc tất cả mọi người không phòng bị, đột nhiên tới kiểm tra một chút.”
Cố Vân Đông thấy miệng thằng nhóc nói đến muốn khô hết rồi, cầm ly trà sữa đưa qua.
“Được rồi, tỷ đã biết, tỷ sẽ bảo Lữ Thắng đi về trước báo với cha một tiếng, tối nay không về ăn cơm.”
Đôi mắt Cố Vân Thư lập tức sáng ngời: “Đại tỷ, tỷ thật tốt quá.”
Cố Vân Đông vỗ vỗ đầu hắn, nói với Cố đại cô: "Cháu đi ra ngoài một chuyến.”
Tân Minh Các không thích hợp cho nam tử tiến vào, Cố Vân Đông để Lữ Thắng dắt xe đi tới quán trà bên cạnh ngồi.
Quán trà hiện tại buôn bán rất khá, xa phu giống như Lữ Thắng của các tiểu thư, phu nhân tới Tân Minh Các cũng đặc biệt nhiều.
Cố Vân Đông dặn dò Lữ Thắng xong, sau đó liền trở lại, chỉ là lúc đi qua trước quầy, lại cảm nhận được một ánh nhìn không mấy thiện cảm.
Cô quay đầu nhìn, đối phương lập tức biến thành vẻ mặt tươi cười.
Cố Vân Đông nhướng mày, đây hình như là cô nương trước đó cô nhờ gọi món.
Cô rũ mắt, đột nhiên cười cười, tên nhóc thôi Vân Thư kia, nói cũng hợp lý.
Tiểu Di vẫn luôn duy trì vẻ tươi cười, chờ khi Cố Vân Đông đi rồi, lúc này mới hừ lạnh một tiếng.
Nàng ta sẽ chờ một canh giờ, xem xem cô nương kia đến lúc đó có đi hay không, không đi nàng ta cũng chỉ có thể mời đi mà thôi.
Cố Vân Đông trở lại gian phòng, nhìn thấy Cố Vân Thư đang khoe khoang với Biển Nguyên Trí: “Đệ đã nói đại tỷ thương đệ nhất mà, huynh xem đệ mới kể một câu chuyện xưa, tỷ đã đồng ý, uổng cho đệ chuẩn bị thêm vài câu chuyện khác lại không cần dùng tới."
Cố Vân Đông nhịn không được gõ đầu nó một cái, nhưng Cố đại cô cũng không nhịn được hỏi: “Cả buổi chiều đều ở đây, có làm chậm trễ chuyện của cháu không?”
Bà biết hiện tại Cố Vân Đông rất bận rộn, xưởng, cửa hàng đều có rất nhiều việc.
“Không chậm trễ, vừa lúc nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút.” Kỳ thật khi vừa mới đi ra ngoài, cô còn nghĩ có nên lấy giấy bút sổ sách trên xe ngựa cầm xuống xem qua, có điều trong nháy mắt đã từ bỏ cái suy nghĩ này.
"Đúng lúc cháu cũng có chuyện này muốn hỏi đại cô.”
“Chuyện gì?” Cố đại cô hỏi.
“Ăn trước đã, chúng ta từ từ nói.” Cố Vân Đông đưa cho bà một miếng bánh hoa quế, Cố đại cô cầm lấy nhẹ nhàng cắn một miếng, có phần trân trọng mà nhấm nháp từng miếng nhỏ.
Trước kia bà cũng từng mua mấy khối bánh hoa quế ở huyện thành, nhưng không ngon bằng ở đây, mùi vị thơm ngọt lan khắp miệng.
Uống thêm một ngụm trà hoa quế, cả người càng thêm khoản khoái thoả mãn.
“Đại cô, sau này người có tính toán gì không?” Thấy bà ăn xong hết một miếng bánh Cố Vân Đông mới thấp giọng hỏi.
Cố đại cô nghe cô hỏi việc này, lập tức cười: "Việc này ta và đại dượng của cháu đã thương lượng rồi, lần trước vị Nhậm ma ma kia không phải đã nói đồ gỗ đại dượng cháu khắc bán rất được sao? Ta sẽ lấy nó đi bán, đại dượng cháu tuy rằng chân không tốt, nhưng hiện tại công phu điêu khắc của chàng lại càng ngày càng tốt, vật nhỏ cho dù không đáng tiền, nhưng số lượng nhiều, cũng có thể kiếm được.”
Cố Vân Đông gật đầu, đại dượng có tay nghề, so với rất nhiều người còn giỏi hơn nhiều.
Hiện tại làm trước vài đồ khắc gỗ nhỏ, chờ về sau chân đỡ hơn cũng có thể nhận làm kiện hàng lớn.
"Vậy đại cô đã tính sẽ bán ở chỗ nào chưa?”
Cố đại cô lắc đầu: “Ta nghĩ ngày mai trước tiên mang một ít đến chợ bên kia, bày cái sạp nhỏ trên đất, xem xem buôn bán thế nào.”
Cố Vân Đông nghĩ nghĩ: "Cháu biết có chợ cách Cố Ký không xa lắm, bên đó bán hoa chim tranh chữ linh tinh, hoàn cảnh cũng khá tốt, đại cô có thể đến bên đó thử xem.” Vật khắc gỗ nhỏ cũng thuộc về hàng mỹ nghệ, hẳn là có thị trường.
Mắt Cố đại cô sáng lên: “Thật sao?”
Ngay từ đầu bà chỉ nghĩ là đi chợ bán thức ăn rồi tùy tiện tìm một chỗ ngồi bày ra thôi.
Lúc trước ở phủ Vĩnh Ninh, huyện thành không có chợ bán hoa chim, cũng có thể do bà chưa từng tới cho nên không rõ lắm.
"Ưm, số hóa cỏ trong viện của mẹ cháu chính là mùa ở chợ đó. Nhà hai mẹ con người bán hoa cho bà ấy có khi vẫn ở đó, tiểu cô nương tên là Tiểu Diên, nếu đại cô gặp được, còn có thể làm quen với nhau, tính tình bọn họ đều không tồi.”
Cố đại cô càng vui mừng, còn chưa đi chợ mà đã sắp có bạn rồi, đến lúc đó có gì không hiểu còn có thể hỏi han người ta.
Dù sao bà không thường qua lại phủ thành này, trong lòng ít nhiều cũng có phần lo lắng, sợ chính mình đến nói cũng nói không nên lời với người trong phủ thành.
Cố Vân Đông nói bà định lại giá cả. Hai vợ chồng Cố đại cô định giá cả thật sự quá thấp, nơi này là phủ thành vẫn có thể nâng giá lên chút.
Hơn nữa tuy rằng tay nghề Biển Hán so ra còn kém các sư phụ, nhưng là người nghiêm túc tinh tế, mỗi một đồ khắc gỗ nhỏ đều làm rất dụng tâm, chất lượng tuyệt đối không thành vấn đề.
Cố đại cô đối với phương diện buôn bán này kỳ thật cũng không am hiểu, nhưng bà sẽ học hỏi.
Lúc Cố Vân Đông và bà ấy nói chuyện phiếm, thời gian dần qua đã cảm giác được bà trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều
Quả nhiên, có mục tiêu phía trước lại có công cụ trong tay, Cố đại cô vẫn là Cố đại cô của trước kia
"Cốc cốc."
Hai người đang nói chuyện hăng say, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Cố Vân Đông đột nhiên im lặng, hơi nhíu nhíu mày nhìn về phía cửa phòng.
Cố Vân Thư đã nhanh nhảu chạy ra mở cửa, nhìn thấy đứng ở trước mặt là Tiểu Di hơi sửng sốt một chút: “Xin hỏi ngươi có việc gì sao?”
Tiểu Di trên mặt mỉm cười như cũ, thái độ vẫn nho nhã lễ độ, nàng ta đứng ở cửa, nhìn Cố Vân Đông nói: “Cô nương, đã giờ Thân.”
Giờ Thân? Sau đó thì sao?
"Ừm, ta đã biết.” Cố Vân Đông mỉm cười, nhẹ nhàng gật gật đầu.