Chương 433: Đánh Nhau.
Tiểu Di cảm thấy cô đang giả vờ không hiểu, dứt khoát nói rõ ràng ra: " Cô nương, là như vậy, từ khi cửa hàng trà mới khai trương đến nay, mỗi ngày khách đều đến rất đông, cho dù là đại sảnh hay sương phòng đều ngồi đầy người, nhất là sau buổi trưa, có mấy vị khách còn phải đợi chỗ."
Cố Vân Đông nhíu mày, Tiểu Di vẫn tươi cười nói: "Bây giờ chính là thời điểm đông khách nhất, lúc này đã kín phòng, có một vị phu nhân đã dùng qua trà và điểm tâm ở phòng này, rất hài lòng, hôm nay đến đây lại muốn chọn chỗ này."
Cố Vân Đông cười mà không giống cười nhìn nàng ta, thật là kỳ lạ, lại còn có thể đuổi khách.
Cố Vân Thư gãi gãi đầu, ngẩng đầu lên hỏi Tiểu Di: "Vậy ngươi không nói với vị phu nhân đó là đã có khách ngồi rồi sao?"
Tiểu Di cúi đầu nhìn thằng bé, sau đó tiếp tục nhìn về phía Cố Vân Đông nói: "Cô nương, ngươi xem đi các ngươi đã ở đây ngồi gần 2 canh giờ…."
Cố Vân Thư bỗng nhiên tỉnh ngộ, không khỏi mở to hai mắt nhìn: "Hoá ra là ngươi muốn đuổi bọn ta đi."
Thằng bé nhanh chóng xoay người về phía Cố Vân Đông bên cạnh rồi nói: "Đại tỷ, đây là người xấu."
Tiểu Di tức giận thiếu chút nữa thì ngã ngửa, tiểu tử thối.
Cố Vân Đông nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của nàng ta sắp không duy trì được nữa, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Nhưng mà chúng ta lại chưa ăn xong."
Vừa rồi Cố đại cô vẫn luôn nói chuyện, bánh hoa quế ở trên bàn cũng mới ăn có hai cái mà thôi.
Cố Vân Thư thì đã ăn hết khoai tây chiên nhưng gà miếng của Nguyên Trí vẫn còn, thằng bé muốn một lúc nữa mới ăn.
Tiểu Di cũng nhìn thấy bàn đồ ăn trước mặt, trong lòng càng thêm khing thường, không nghĩ đến đám người này muốn ở đến lúc cửa hàng đóng cửa còn cố ý ăn chậm như vậy, nàng ta quả là được học thêm kiến thức.
"Cô nương có thể gói mang về."
Vừa mới dứt câu, Ngụy Lam liền chạy tới mà không kịp thở, kéo Tiểu Di ra ngoài: "Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Có người đối xử với khách nhân như ngươi sao?"
Sau đó quay qua cúi người áy náy nói với Cố Vân Đông: "Xin lỗi cô nương, cô ấy quá bận rộn nên có chút váng đầu, thật sự có lỗi."
Ngụy Lam không nghĩ tới, nàng chỉ mới đi vệ sinh một chuyến, Tiểu Di vậy mà lại chạy đến đây đuổi khách.
Từ ngày đầu tiên các nàng đến đây làm tiểu nhị, Đái phu nhân và Nhiếp tiểu thư đã nói qua, không được vô lễ với khách, không được đuổi khách, khách cần cái gì thì phải cố gắng hết sức để làm hài lòng khách, nếu như yêu cầu vô lễ thì phải khéo léo từ chối.
Chỉ đối với những người cố tình gây sự, các nàng mới có thể đuổi ra ngoài, thậm chí từ nay về sau không được bước vào Tân Minh Các một bước.
Nhưng vị cô nương này không làm gì khác người, hai đứa bé được dẫn theo cũng không lớn tiếng la hét hay làm ảnh hưởng đến những vị khách khác.
Như vậy mà Tiểu Di còn muốn đuổi khách đi, thế thì hơi quá rồi.
Nàng nhẹ giọng xuống cảnh cáo Tiểu Di: "Ngươi đừng có quá đáng, mạo phạm đến khách hàng sẽ không có lợi với ngươi đâu."
"Sợ gì chứ chúng ta đã có Đái phu nhân…"
Lúc này Cố Vân Đông đã đứng dậy, đi đến cửa ra vào, đúng lúc nghe được những lời này.
Vậy nên đây là người của Đái phu nhân.
Quả nhiên mâu thuẫn đã xuất hiện.
Tiểu Di không chịu rời đi, Ngụy Lam kéo vài lần nhưng nàng ta không hề nhúc nhích.
Mà đúng lúc này trong sảnh đột nhiên xuất hiện một tiếng thét chói tai, theo sát đấy là tiểu cô nương mặt tròn kia đang chạy tới gọi Ngụy Lam và Tiểu Di: "Lam tỷ, Tiểu Di tỷ, không xong rồi ở phía trước có người đang đánh nhau."
"Cái gì?" Ngụy Lam cùng Tiểu Di đều hoảng hốt.
Ngụy Lam lập tức chạy về phía trước sảnh, Tiểu Di khựng lại một chút, quay đầu lại nhìn Cố Vân Đông, rồi cũng nhanh chóng đi theo cô nương mặt tròn.
Cố Vân Đông đứng tại chỗ trầm mặc một lúc, sau đó nói với đại cô đứng sau lưng: "Đại cô, mọi người ở đây nghỉ ngơi một chút, cháu đi xem tình hình thế nào."
"Ta với cháu cùng đi."
"Không cần đâu, cháu sẽ quay trở lại nhanh thôi."
Cố Vân Đông nói xong rồi đi nhanh về phía đại sảnh.
Chỉ mới ra đến bên ngoài đại sảnh, đã nghe được tiếng mọi người lời ra tiếng vào ở xung quanh.
Trong hành lang có không ít người, có một số người đã lùi về bên cạnh để xem náo nhiệt.
Cố Vân Đông nhìn thoáng qua, những người này cũng thật thú vị, đã như vậy mà vẫn cầm trà bánh ở trên tay, giống như sợ tai bay vạ gió không thể bảo vệ.
Người gây sự là hai phu nhân nhà giàu, tuổi còn rất trẻ, thoạt nhìn có vẻ chưa đến 20 tuổi. Giờ phút này hai người này đang nhìn đối phương không ai nhường ai.
Nói đánh nhau thì có hơi quá, đúng hơn là cãi nhau, trên mặt đất còn có một chiếc chén bị vỡ.
Ngụy Lam và Tiểu Di đang khuyên ngăn hai người, nhưng hai người này hoàn toàn không nghe.
Cố Vân Đông đi về phía trước vài bước, đi đến cạnh cái cô nương mặt tròn đang lo lắng quay đi quay lại, nhỏ giọng hỏi nàng ấy: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Hai người này là phu nhân nhà ai vậy?"
Cô nương mặt tròn có chút giật mình quay đầu lại nhìn cô, nhưng chỉ cười cười mà không trả lời.
Đây chính là chuyện riêng tư của khách, sao có thể ở đây làm cho người ta bàn ra tiếng vào, nhất là vào thời điểm này.
Nhưng nàng ấy không nói, không có nghĩa là những người khác cũng không.
Có một cô nương đứng bên phải Cố Vân Đông, lập tức hào hứng bừng bừng nói cho cô biết: "Ngươi không biết sao, ta cho ngươi biết, vị bên này là Dư thái thái của thành đông nhà mở tiệm vải, bên phải cũng ở thành đông, họ Điền, nhà bán rượu."
Cố Vân Đông có chút quay đầu nhìn thấy vẻ mặt đầy hưng phấn của vị cô nương này, tay trái cầm một ly trà sữa, tay phải cầm một chiếc bánh mỳ, đôi mắt sáng rực lên nhìn chằm chằm vào hai vị đang cãi nhau ở đằng kia, giống như đang rất ngóng trông bọn họ đánh nhau vậy.
Cô nương mặt tròn cũng nhìn nàng ra một cái, nhưng ngại thân phận của nàng ta nên không nói gì.
Cô nương bên này thì ngược lại rất vui vẻ chia sẻ chuyện này với cô: "Vị Dư thái thái này cùng với Điều phu nhân kia…nghe nói khi còn bé quan hệ rất tốt, về sau càng ngày càng kém, là kiểu nhìn thấy nhau cũng không được, nếu như có nhà tổ chức tiệc hay sinh nhật thì chỉ cần một người đi, người còn lại sẽ báo ốm không ra khỏi cửa, nếu như trúng những buổi không thể không đi thì sống chết cũng không nhìn mặt nhau."
"Ngươi có vẻ hiểu rất rõ." Cố Vân Đông không nhịn được muốn cười.
Cô nương này lại còn có chút tự hào: "Ta đây không có ưu điểm gì, chỉ là biết không ít chuyện lớn nhỏ trong phủ thành này."
Cố Vân Đông "..." mật thám sao?
"Cô nương họ gì?"
"Ta họ Bao."
Ngươi thật sự là mật thám ah, một chút cũng không phụ dòng họ này.
Cố Vân Đông im lặng câm nín.
Bao cô nương nói tiếp: "Tân Minh Các này, bên trong có những món ngon, trong này cũng rất thoải mái dễ chịu, món trà sữa trân châu lại là món mới. Làm cho hai vị phu nhân nhìn nhau không thuận mắt này ngày nào cũng đến đây, lúc trước luôn bình an vô sự, không thể ngờ được hôm nay lại náo lên."
Bao cô nương nói xong thì lắc đầu: "Đây xem ra là Đái phu nhân và Nhiếp Song không có ở đây, cho nên lòng can đảm cũng nổi lên sao?"
Lúc Cố Vân Đông nghe được nàng nói thẳng tên Nhiếp Song, không nhịn được mà nhìn nàng một cái.