Chương 434: Ta Họ Cố
"Cho nên các nàng đến đây cũng chỉ là để cãi nhau thôi sao?"
Bao cô nương chỉ chỉ vào Dư thái thái nói: "Hai người này tuy không ngại việc chạm mặt nhau ở trong cửa hàng, nhưng trước đó Dư thái thái vốn ở trên lầu hai, hôm nay đột nhiên lại nằng nặc ngồi ở lầu một, hơn nữa lại ngồi ở chỗ mà Điền phu nhân bình thường vẫn ngồi đó."
Khoé miệng Cố Vân Đông co lại, vậy nên mới cãi nhau sao?
Bao cô nương dường như đã đoán trước được lời cô muốn nói nên đã gật đầu: "Mặc dù chỉ là một chút chuyện nhỏ, nhưng không phải là do oán hận đã chất chứa bao lâu nay sao, chỉ cần một cái cớ cũng sẽ làm cho chuyện to ra sao?"
Đến chén trà cũng đã vỡ rồi.
Cả hai nhà đều là những hộ buôn bán làm ăn, chỉ là thương hộ bình thường, về phương diện phép tắc cũng không quá coi trọng, cũng là người đã thành thân.
Cho nên ở loại địa phương này cũng có thể cãi vã.
Nếu như là Nhiếp gia, cũng không dám cãi nhau trước mặt nhiều người như vậy, ngay cả khi đã kết hôn đi nữa thì cũng bị người ta chỉ trích.
Bao cô nương lại bắt đầu thưởng thức như bình thường, nhấp một ngụm trà sữa, làm một người quần chúng hóng chuyện.
Cuối cùng đột nhiên nhớ ra quay đầu lại hỏi Cố Vân Đông: "Đúng rồi ta còn chưa biết cô nương họ gì, trước kia cũng chưa từng gặp…"
Cố Vân Đông cười: "Không phải ngươi nói mọi việc trong phủ Tuyên Hoà này ngươi đều biết sao?"
"...." Người này không đáng yêu.
Trước khi hiểu rõ, không phải là cần nghe ngóng trước sao?
"Ta họ Cố" Cố Vân Đông nói xong liền đi về phía hai vị phu nhân vẫn đang cãi nhau kia.
Bao cô nương nhíu mày suy nghĩ "Cố?" Là cô nương nhà ai? Một chút ấn tượng cũng không có.
Vừa ngẩng đầu định hỏi lại kỹ hơn thì đã nhìn thấy Cố Vân Đông đang đứng giữa hai vị phu nhân kia, nàng kinh ngạc thiếu chút nữa thì làm đổ chén trà.
Đang yên đang lành đi đến giữa hai người đó làm gì vậy, không thể ở một bên xem náo nhiệt sao?
Không chỉ là nàng, ngay cả Tiểu Di đứng đằng trước cũng kinh ngạc khi thấy cô đi tới.
Nhưng mà cũng rất nhanh đã đưa tay ra giữ chặt cô: “Ngươi đến đây làm gì? Ở đây đã đủ náo loạn rồi."
Cố Vân Đông rút tay của mình ra, khiến Tiểu Di lảo đảo suýt chút nữa đứng không vững.
Ngụy Lam ở bên kia lại không phát hiện, nàng ấy đang cố gắng nói to hơn để hai người kia nghe: "Dư phu nhân, Điền phu nhân, các người bình tĩnh trước đã, có chuyện gì thì từ từ nói được không…"
"Không thể nào nói chuyện từ từ được, là nàng ta làm đổ chén của ta, rõ ràng là muốn mưu hại ta."
"Ngươi đúng là không biết xấu hổ, nghĩ mình là vàng bạc sao, ai mà thèm mưu hại ngươi? Rõ ràng ngươi đến kiếm chuyện với ta trước."
"Ta đến trước thì là chỗ của ta."
"Chỗ của ngươi? Đúng là nực cười, đây là cửa hàng mà ngươi mới mở sao? Chỗ ngồi này ngươi mua sao? Rõ ràng ai đến trước người đó ngồi, ngươi đúng là ghê gớm, còn muốn người khác đặc biệt giữ chỗ cho ngươi."
"Mọi ngày ngươi đều ngồi ở lầu hai, hôm nay lại nằng nặc đòi ngồi ở lầu một, lại chọn đúng chỗ này, rõ ràng ngươi đang cố tình khiêu khích ta."
Hai người càng cãi càng hăng, không ai chịu nhường ai.
Cố Vân Đông đã phủ lên nụ cười trên mặt, sau đó cô đi đến phía sau Ngụy Lam đưa tay vỗ vỗ vào vai nàng ấy.
Ngụy Lam đã khô hết cổ họng, hết lần này đến lần khác hai người này đều không để ý đến nàng ấy, càng cãi nhau càng đến gần.
Nếu như không đế ý, cả hai bên đều đã cong móng tay lên rồi.
"Ngươi đi vào nhà bếp tìm hai người thân thể cường tráng đi ra đây" Cố Vân Đông nói.
Ngụy Lam sững sờ, gượng cười: "Cô nương, cô nương quay về phòng đi, đợi ta giải quyết chuyện ở đây xong rồi sẽ quay lại lấy lại công bằng cho cô."
Nàng ấy cho rằng cô vẫn còn giận chuyện trước đó.
Cố Vân Đông lại nói: "Ngụy Lam, ta là Cố Vân Đông, ta nghĩ là Đái phu nhân và Nhiếp Song đã nói qua với ngươi về tên của ta."
Ngụy Lam trợn to hai mắt, Cố, Cố Vân Đông sao?
Đây không phải là tên chủ nhân thứ ba của cửa hàng này sao? Cô ấy lại là cô chủ Cố.
Trong nháy mắt Ngụy Lam có chút hoài nghi, nhưng những người biết tên chủ nhân thứ ba của Tân Minh Các này đã ít càng thêm ít, người này cũng không cần phải lừa gạt mình.
Hơn nữa, mấy bà tử ở trong bếp nói đã từng nhìn thấy cô chủ Cố, nếu như không phải thì chắc chắn sẽ bị lòi đuôi.
Ngụy Lam nghĩ tới đây liền gật đầu một cái rồi nhanh chóng chạy về phía nhà bếp.
Ở bên kia Tiểu Di vừa mới đứng vững đã muốn đi lên phía trước để phê phán Cố Vân Đông, Ngụy Lam lại hoàn toàn không nhìn thấy nàng ta, trái lại lúc nàng ấy chạy về phía nhà bếp lại trực tiếp đâm vào người Tiểu Di khiến nàng ta lùi về phía sau, hai tay chống vào cạnh bàn mới có thể đứng được.
Nàng ta vô cùng tức giận, nén cơn đau ở ngón tay phẫn nộ nói: "Ngụy Lam, ngươi bị làm sao vậy…"
Ngụy Lam rất nhanh đã quay trở lại còn dẫn theo hai bà tử.
Hai bà tử này chen vào đám người lúc nhìn thấy Cố Vân Đông thì đôi mắt chợt sáng lên: "Cô chủ Cố."
Ngụy Lam nghe hai người kia gọi, cuối cùng cũng đã tin, ánh mắt có chút kích động, vội vàng cung kính nói: "Cô chủ Cố."
Thật không ngờ tới, một người vô cùng thần bí trong truyền thuyết như cô chủ Cố vậy mà lại đang đứng trước mặt mình.
Còn, còn nói cảm ơn với mình.
Ngụy Lam không hiểu tại sao mặt có chút nóng lên, nghĩ đến việc hôm nay mình đã làm, hình như…cũng không làm việc gì thất lễ đâu nhỉ?
Còn Tiểu Di thì…..
Được rồi, không nghĩ nữa, những điều này cũng không phải là điều nàng ấy cần quan tâm, chắc chắn trong lòng cô chủ đã có tính toán.
Điều quan trọng nhất hôm nay là làm cho hai vị phu nhân này bình tĩnh lại, Tân Minh Các vì các nàng mà trở thành nơi thu hút rất nhiều người đến xem náo nhiệt rồi.
Sợ Cố Vân Đông không biết thân phận của hai người này, Ngụy Lam bước lên phía trước, định nói rõ cho cô trước.
Nhưng Cố Vân Đông đã đưa tay ra, ra lệnh cho hai bà tử kéo Dư thái thái cùng Điền phu nhân ra.
Cô chủ ra lệnh thì đương nhiên hai bà tử không chút do dự.
Lúc này liền nhìn trái nhìn phải, hai người ôm hai người kia từ đằng sau rồi kéo ra.
Cả Điền phu nhân và Dư thái thái đều ngẩn người, không nghĩ tới lại có người dám động thủ với các nàng.
Quay đầu nhìn lại thì thấy là một gương mặt lạ lẫm, nên không còn nghĩ gì đến việc cãi vã nữa, bắt đầu có chút vùng vẫy: "Ngươi làm cái gì vậy, ngươi là ai, thả ta ra."
"Buông ra"
Cố Vân Đông lúc này mới tiến lên một bước, nói lớn tiếng, nhìn về phía bên trái gọi: "Dư thái thái"
Dư thái thái kinh ngạc, theo bản năng ngừng nói và quay về phía cô.
Cố Vân Đông lại nhìn về phía bên phải: "Điền phu nhân."
Điền phu nhân cũng nhìn về phía cô, hai người cuối cùng cũng không cãi nhau đến mức người khác cũng không thể chen vào can ngăn nữa.
Thậm chí cả đại sảnh, trong khoảng thời gian ngắn đã bị giọng nói của Cố Vân Đông làm an tĩnh trở lại.
Tay của Tiểu Di đã hết đau, sau khi nàng ta ngẩng đầu lên và biết mọi việc đang nằm trong tầm kiểm soát của Cố Vân Đông, lập tức bất mãn.
Vừa rồi nàng ta đứng khá xa, hai vị phu nhân đang cãi nhau rất lớn, vì vậy cũng không để ý đến hai bà tử kia gọi cô là cô chủ Cố.
Bây giờ lại gặp một người không biết từ đâu ra mà làm mưa làm gió ở đây, đúng là không biết xấu hổ. Hai bà tử ở phòng bếp đó lại còn nghe lời nàng ta, đã quên ai là chủ ở đây rồi sao?
Tiểu Di muốn đi lên trước, ở bên này Cố Vân Đông đã dùng vẻ mặt tươi cười nói với hai vị phu nhân.
"Xin hỏi Dư thái thái, Điền phu nhân, hai người có điều gì không hài lòng với cửa hàng nhà chúng ta sao?"