Chương 435: Cô Muốn Lấy Đức Thu Phục Người.
Lời vừa nói xong, hai ngươi vốn dĩ còn đang muốn nói tiếp tức khắc nghẹn lại.
Cố Vân Đông vẫn mỉm cười như cũ, mấy người này ầm ĩ như vậy, làm chậm trễ việc làm ăn của cửa hàng, nên thật ra cô rất muốn gọi người đuổi bọn họ ra ngoài. Chỉ là nếu chỉ đuổi đi thì quá tiện nghi cho bọn họ rồi.
Như vậy còn không được, cô mở cửa tiệm, ở đây còn có nhiều người đang nhìn, cô không thể dùng vũ lực được, đúng không? Nhỡ đâu lại tạo ấn tượng xấu để người ta nói cửa tiệm của cô hung thần ác sát, không hài lòng liền đánh khánh nhân, đuổi ra bên ngoài, thế thì chẳng còn ai dám đến đây nữa.
Cho nên, cô muốn, lấy đức thu phục người!!
Cô hỏi lại một lần: “Hai vị, có điều gì không hài lòng với Tân Minh Các của chúng ta sao?”
Hai người Dư thái thái phục hồi lại tinh thần, không ngừng lắc đầu.
“Không có, ta không có gì bất mãn với Tân Minh Các cả, chỉ là bất mãn với nàng ta mà thôi.” Ai mà dám bất mãn với Tân Minh Các chứ?
Nhưng các nàng đang tranh cãi nhau, đánh nhau ở Tân Minh Các, hai người lúc này mới phản ứng lại, nháy mắt cả người đều toát đầy mồ hôi lạnh.
Cố Vân Đông vẫn tiếp tục mỉm cười, ồ, rất ăn ý, lời nói giống nhau y như đúc.
“Nếu không có gì bất mãn, hai người không ngại chậm rãi bình tĩnh nói chuyện chứ? Cãi nhau nhiều còn làm tổn hại tinh thần, hơn nữa tức giận sẽ làm con người ta mau già đi. Ngươi xem hai vị thái thái các người, đều trẻ trung xinh đẹp tài mạo xuất chúng hơn người, chỉ vì một việc cỏn con mà tức giận thật sự không đáng giá đúng không? Coi như nể mặt mũi của Tân Minh Các, có thể ngồi xuống chậm rãi nói chuyện không?”
Cố Vân Đông đã cho bọn họ cái bậc thang, nên hai người liền đi xuống.
Bây giờ tỉnh táo lại, các nàng mới suy nghĩ cẩn thận xem mình đang ở chỗ nào, đây chính là địa bàn của Đái phu nhân, người như các nàng không dám làm loạn ở đây.
Bởi vậy, tuy rằng ngoài mặt vẫn hầm hừ, nhưng rốt cuộc cũng không ầm ĩ nữa.
Cố Vân Đông thấy thế, quay đầu lại nói với Ngụy Lam: “Dẫn hai vị thái thái đến sương phòng, mang hai ly trà hoa quế lên, cho hai ngươi giải nhiệt.”
Giải quyết vấn đề, tất nhiên sẽ không làm trò trước mặt mọi người.
“Vâng.” Ngụy Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dẫn hai người sang sương phòng bên cạnh.
Hai cái bà tử cũng buông lỏng tay ra, Cố Vân Đông nói với những người còn lại: “Hôm nay đã quấy rầy mọi người, mong các vị phu nhân tiểu thư thứ tội, lát nữa ta sẽ tặng mỗi người một món đồ chơi nhỏ để các vị mang về, coi như là quà tạ lỗi của ta. Hi vọng các vị đừng bởi vì chuyện nhỏ này mà lần sau không tới nữa.”
Cô nói chuyện thẳng thắn, còn hứa hẹn sẽ tặng đồ.
Tuy có thể chẳng phải đồ đáng giá gì, nhưng thái độ này khiến cho mọi người rất thoải mái.
Các nàng cũng không dám trách tội Tân Minh Các, nhưng mọi người đến đây nghỉ ngơi uống trà còn bị người khác quấy, tâm trạng tốt đã không còn, đương nhiên sẽ sinh ra khúc mắc.
Huống chi, ở đây cũng không thiếu những phu nhân có phu quân hoặc nhi tử có thân phận địa vị cao quý, không cần phải một hai để ý đến mặt mũi của Đái phu nhân, chẳng qua là các nàng yêu thích sự thoải mái yên tĩnh ơ nơi này mà thôi.
Những lời Cố Vân Đông nói, đã kịp thời ngăn lại những vị phụ nhân muốn rời đi.
Nói thật, trà bánh ở đây thực sự ăn rất ngon, hơn nữa lại mới mẻ độc đáo, không biết nàng sẽ đưa mòn đồ chơi nhỏ gì, nên trong lòng mọi người cũng có vài phần mong đợi.
Cố Vân Đông gọi tiểu cô nương có khuôn mặt tròn thu dọn chỗ này lại, sau khi thỉnh tội liền rời đi.
Cô vừa rời đi, người trong đại sảnh mới đột nhiên phản ứng lại, cô nương này…… Là ai nhỉ? Là tiểu nhị cửa hàng đưa tới? Nhưng nhìn quần áo thì không giống.
Mà Tiểu Di sửng sốt trong chốc lát sau đó vội vàng đi theo, nàng ta nhanh chóng đuổi kịp Cố Vân Đông: “Ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi ai, ai kêu ngươi làm chủ cho cửa hàng chúng ta. Lại còn tặng đồ chơi nhỏ, ngươi thật là……”
Cố Vân Đông đột nhiên xoay đầu, ánh mắt sắc bén lạnh như băng dừng trên mặt nàng ta đảo một vòng: “Ngươi câm miệng, lát nữa ta sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Tiểu Di bị ánh mắt lạnh như băng của cô làm cho khiếp sợ, đứng chôn chân tại chỗ. Từ trước đến nay nàng ta vẫn luôn vụng trộm nói xấu sau lưng người khác, cho dù có đuổi khách đi chăng nữa cũng bởi vì nàng ta nhất thời tức giận, đây cũng là lần đầu tiên nàng ta làm vậy.
Bây giờ lại bị Cố Vân Đông nhìn như vậy, trong lòng không hiểu sao có chút sợ.
Cố Vân Đông đã đi vào sương phòng, hai người Dư thái thái ngồi ở hai bên, không ai nói chuyện với ai.
Ngụy Lam nhỏ giọng khuyên giải rót trà cho các nàng.
Nhìn thấy Cố Vân Đông tiến vào, hai người lập tức xoay đầu rời đi.
Mới vừa rồi Ngụy Lam đã nói, vị này…… Là Cố chủ nhân của Tân Minh Các.
Đái phu nhân và Nhiếp Song các nàng đều đã gặp rồi, nhưng xác thật đây là lần đầu tiên bọn họ gặp vị Cố chủ nhân này, nghe đồn hôm đó khai trương cô ấy cũng không tới.
Cố Vân Đông ngồi xuống trước mặt hai người, mỉm cười nói: “Được rồi, ở đây không còn ai khác, hai vị có thể nói rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Điền thái thái lên tiếng trước: “Cố chủ nhân, ta cũng chẳng phải là người không nói đạo lý, ai cũng không muốn gây phiền toái cho Tân Minh Các. Chỉ là Dư thái thái thật quá đáng, đã chiếm vị trí của ta rồi thì thôi đi, lại còn châm chọc mỉa mai ta, lời nói của nàng ta quả thật rất khó nghe.”
Dư thái thái cười lạnh nói: “Lời này nói cũng thật hay, vị trí kia cũng không phải là của ngươi. Nếu không phải ngươi tới gây phiền toái cho ta trước, ta cũng chẳng thèm phản ứng lại.”
“Nhưng bình thường ngươi đều ở lầu hai, rõ ràng……”
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Cố Vân Đông xua xua tay: “Dừng, nếu mọi người ai cũng cho là mình có lý, vậy không bằng nghe ta nói hai câu có được không?”
Hai người ngậm miệng lại.
Cố Vân Đông cười nói: “Điền thái thái, mỗi một vị trí ở Tân Minh Các đều là vì tất cả khách nhân mà chuẩn bị, cửa tiệm chúng ta không quy định chỗ ngồi cụ thể cho ai. Đương nhiên, ta hiểu do ngươi thường xuyên đến đây, nên đã quen ngồi ở chỗ đó. Nhưng mà Điền thái thái, ngươi có bao giờ nghĩ rằng, chúng ta có thể đổi vị trí, ngắm nhìn một phong cảnh khác. Lầu hai không tồi, sương phòng phía sau cũng không tồi. Có thể ngươi không biết, ở Tân Minh Các không chỉ lầu hai, mà mỗi sương phòng ở đây đều có phong cảnh đặc sắc riêng biệt. Mỗi ngày ngươi thay đổi một sương phòng không ở một nơi nhất định, trở về nếu có người hỏi Tân Minh Các, Điền thái thái có thể nói về điều đó, không chừng mọi người sẽ rất ngưỡng mộ ngươi, đúng không?”
Ban đầu Điền thái thái thấy cô nói mình không đúng, thì có chút không vui.
Nhưng những lời phía sau lại làm nàng ta hơi ngẩn ra, trong đầu chợt lóe lên, đúng vậy, người có thể tới Tân Minh Các không nhiều lắm. Nàng ta có thể tới đây mỗi ngày một phẫn cũng bởi vì phu quân nắm giữ quyền hành, hơn nữa của hồi môn của nàng phong phú.
Các chị em dâu tiểu thiếp khác trong nhà, ngay cả bà bà nàng ta, cũng chỉ mới tới đây hai lần mà thôi.
Lúc trước, khi người nhà hỏi tới, mẹ chồng đã kể cho các nàng rằng đại sảnh rộng lớn mới mẻ thế nào, trà sữa trân châu có hương vị ngọt ngào ngon miệng ra sao, còn cả món ăn nhẹ mỹ vị mới mẻ như thế nào nữa.
Bà ấy nói xong, tất nhiên sẽ không ai đến hỏi Điền thái thái nữa.
Nếu nàng ta dùng tất cả các vị trí trong Tân Minh Các, chẳng phải sẽ được người vây quanh giống như mặt trăng ư?
Nói cho cùng, đây chỉ là lòng hư vinh quấy phá.
Cố Vân Đông thấy nàng ta không nói gì, mỉm cười, quay đầu lại nhìn người đối diện: “Sao hôm nay Dư thái thái không ngồi ở lầu hai?”
Dư thái thái sửng sốt, thật ra bà đang nghĩ về những lời mà Cố Vân Đông nói, thấy có vẻ rất có đạo lý.
Nghe thấy câu hỏi của cô, nàng ta liếc mắt nhìn Điền thái thái một cái, nói: “Vốn dĩ ta định ngồi ở lầu hai, nhưng hôm nay lầu hai có người mà ta không ưa, nên ta mới xuống lầu. Lúc ấy dưới lầu rất đông người, nhìn tới nhìn lui, thấy vị trí kia không tồi.”
Quỷ cũng biết Điền thái thái thường xuyên ngồi ở vị trí kia, thường ngày nàng hay tới sớm, rồi đi thẳng lên lầu hai.
Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ giật giật, người không ưa ngươi còn rất nhiều đấy.