Chương 436: Chuyện Này Xem Như Bỏ Qua.
Cố Vân Đông gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ngay sau đó cô lại hỏi: “Ngươi đã nói chuyện này với Điền thái thái chưa?”
“Có cái gì để nói? Ta với nàng ta đâu có quen biết? Ngay cả nhìn ta cũng lười chẳng muốn nhìn, nàng ta lại còn đi đến chắn phía trước mặt ta.”
Dư thái thái đảo mắt xem thường, như thể Điền thái thái là thứ đồ dơ bẩn nào đó.
Đừng nói là Điền thái thái có sẵn thù oán với nàng ta, mà ngay cả cả người bình thường nếu nhìn thấy ánh mắt này trong lòng chắc chắn cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Nháy mắt cơn giận trong lòng Điền thái thái lại bốc lên cuồn cuộn: “Ngươi lười không muốn nhìn ta? Ta đây vừa mới đi đến, ngươi đã bắt đầu châm chọc mỉa mai? Nếu không phải tại ngươi nói chuyện quá khó nghe, thì ta cãi nhau ầm ĩ với ngươi làm cái gì? Rõ ràng là ngươi khiêu khích ta trước.”
Thấy hai người lại chuẩn bị tranh cãi, Cố Vân Đông mở miệng nói: “Các ngươi xem, thật ra đây chỉ là chuyện rất nhỏ. Dư thái thái nói ít đi một câu, Điền thái thái đi thêm hai bước, chuyện như vậy sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Có cái gì để mất đâu, không có chỗ ngồi thì ta đổi chỗ khác, hai người không nói chuyện thì làm sao giải quyết được, đúng không.”
“Ta biết hai người chỉ là nhất thời xúc động, nhưng cãi nhau ầm ĩ trước mặt nhiều tiểu thư phu nhân như thế, chỉ sợ chưa đến nửa ngày, chuyện này sẽ truyền ra toàn bộ phủ Tuyên Hòa. Chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy, mà làm ảnh hưởng đến thanh danh của hai người, còn liên lụy người nhà các ngươi nữa, điều này không đáng chút nào.”
Hai người không nói, thật ra khi bình tĩnh lại, bọn họ cũng biết chuyện vừa rồi mình làm không đúng.
Muốn cãi nhau, cũng không thể làm ầm ĩ ở Tân Minh Các.
Tuy rằng nhà các nàng chỉ là phú hộ bình thường, nhưng nếu giống như mấy người đàn bà chanh chua đanh đá ngoài chợ đứng tranh cãi trước mặt mọi người, quả thật rất mất mặt, e rằng đến lúc về không thể ăn nói với mẹ chồng và phu quân.
Hai người nghĩ về điều này, cảm thấy lời của Cố Vân Đông có vài phần đạo lý.
Cố Vân Đông thấy sắc mặt hai người đã bình tĩnh trở lại, lúc này mới cười nói: “Chuyện này, xem như bỏ qua đi được không? Tân Minh Các này của chúng ta, mới vừa khai trương cũng chẳng dễ dàng gì, coi hai người nể mặt mũi của Tân Minh Các, lát nữa ta sẽ kêu người mang một món đồ chơi nhỏ đến tặng cho hai người.”
Cô đã cho bậc thang, hai người Dư thái thái Điền phu nhân lập tức theo xuống, cười nói: “Vậy xin đa tạ Cố chủ nhân.”
Ngay sau đó ngữ khí hai người hòa hoãn tán gẫu hai câu, chuyện này coi như đã giải quyết xong.
Cố Vân Đông mỉm cười: “Như vậy không phải tốt hơn sao?”
Mẹ nó, làm người đứng giữa đảm đương hòa giải cũng chẳng dễ dàng, cô mệt đến toát hết mồ hôi, còn không bằng đánh một trận tống khứ các nàng ra ngoài.
Cố Vân Đông cảm thấy, cần phải tìm người có năng lực thật tốt trong lĩnh vực này người mới được.
“Uống trà, uống trà.”
Hai người đều uống một ly trà, sau một lúc trầm mặc, cuối cùng đứng dậy đi ra khỏi sương phòng.
Cố Vân Đông đi ra trước, không ít người trong đại sảnh đang chờ đợi, nháo nhào thò đầu vào trong viện nhìn ngó.
Đặc biệt là vị cô nương mật thám, người đứng sau chiếc bình phong lớn kia, chờ đợi xem xét tình huống trước tiên.
Tiểu Di muốn đi qua phòng riêng kia nhìn xem, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn kiềm chế lại. Đại sảnh bây giờ vẫn còn hơi loạn, nàng ta phải cho người đi thu dọn, còn phải trấn an khách nhân nữa, nên trước tiên chỉ có thể áp xuống những bất mãn trong lòng.
Ở trong phòng riêng có Ngụy Lam, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì Ngụy Lam sẽ phải chịu trách nhiệm.
Nghĩ như vậy, Tiểu Di cũng chẳng lo lắng nữa.
Lúc Cố Vân Đông đi ra ngoài, những ánh mắt trong đại sảnh lập tức hướng về phía cô.
Bao cô nương tiến lên vài bước, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
Cố Vân Đông quay người tránh sang một bên, hai người Dư thái thái bước ra từ phía sau.
Vừa thấy bọn họ, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ồ, hai người này thế mà lại không cãi nhau ầm ĩ, mà dường như lại còn có thể bình tĩnh nói chuyện, thoạt nhìn bọn họ đi với nhau rất hòa thuận.
Trong lòng Bao cô nương có chút ngứa ngáy: “Cố cô nương, ngươi nói gì với bọn họ thế?”
“Chưa nói gì cả, hai vị phu nhân cũng là người thấu tình đạt lý. Chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm được tháo gỡ, thì không có việc gì nữa rồi?”
Hai người Dư thái thái gật gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là hiểu lầm thôi, quấy nhiễu đến mọi người, thật không phải phép.”
“Cũng chỉ là nhất thời xúc động thôi, kính xin mọi người bỏ qua.”
Các phu nhân tiểu thư có mặt ở đây xua tay loạn xạ, nói rằng không có việc gì.
Dù sao các nàng cũng chẳng tổn thất gì, còn được xem náo nhiệt, về nhà còn có đề tài tán gẫu với người khác.
Bao cô nương không nghe được tin tức hữu dụng, có chút tiếc nuối thở dài một hơi.
Ngay sau đó dường như nghĩ đến cái gì, tò mò lên tiếng hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy ngươi nói sẽ tặng cho mọi người một món đồ chơi nhỏ, rốt cuộc là cái gì thế?”
Lời này vừa nói ra, một phu nhân lớn tuổi bên cạnh tức giận liếc mắt nhìn nàng ấy một cái: "Sao lại có người không biết quy củ như vậy? Nào có ai lại đòi người khác lễ vật?”
“Ta tò mò, chẳng lẽ các người không hiếu kỳ à?” Người nọ hẳn là trưởng bối của Bao cô nương, tuy lời nói mang theo ý trách cứ, nhưng chủ yếu là trêu chọc nàng ấy.
Trái lại có một số người thích xem náo nhiệt thấy Bao cô nương nói như vậy, bèn hỏi: “Đúng vậy, đúng là chúng ta cũng rất tò mò.”
“Cô nương, rốt cuộc cô định tặng cái gì vậy, cho chúng ta xem đi.”
“Được, để ta đi lấy.” Cố Vân Đông cười nói, cô biết hai người Dư thái thái cũng không muốn ở lại đây nữa, bởi vậy gật đầu với bọn họ: “Xin hai vị cũng chờ ta một lát.” Cô cũng lấy đưa cho các nàng một phần.
Cố Vân Đông nói xong, liền xoay người đi đến phía sau nhà.
Trong tay cô có chìa khóa nhà kho, mấy ngày trước lúc đến Đái phủ, Đái phu nhân đã đưa cho cô.
Đương nhiên trong nhà kho không có món lễ vật nhỏ nào cả, nhưng trong không gian của Cố Vân Đông thì lại có.
Thật ra cũng chẳng phải thứ gì đặc biệt, chỉ là mấy bức tranh cô vẽ thôi.
Chủ yếu là đồ trong không gian nhiều quá, mà phần lớn đồ đều không thể trực tiếp lôi ra dùng.
Thứ có thể lấy ra, thì lại không đủ để tặng cho nhiều phu nhân tiểu thư như vậy.
Ngoại trừ……tranh vẽ.
Bây giờ cô có điều kiện, mỗi ngày cứ có thời gian rảnh là cô sẽ vẽ một bức, tích góp nhiều ngày, trong không gian không phải có rất nhiều tranh vẽ hay sao?
Hơn nữa tặng cái này xem như cũng không thất lễ.
Bởi vậy Cố Vân Đông tới nhà kho phía sau, từ bên trong tìm thấy một cái khay lớn, đặt tất cả các bức tranh trong không gian của mình lên.
Mấy bức tranh vẽ này đơn giản có mà phức tạp cũng có, các loại sông núi, hoa cỏ cây cối, phố xá sầm uất hẻm nhỏ, rồi cả ẩm thực, trong đầu Cố Vân Đông thiên mã hành không*, cái gì cô cũng có thể vẽ.
(* Ngựa thần lướt gió tung mây, ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu nệ)
Tất cả các bức tranh được cuộn tròn, dùng dây tơ đỏ buộc lại rồi đặt ở trên khay, trái lại trông khá cao cấp.
Cố Vân Đông bưng khay đi ra khỏi nhà kho, đúng lúc Ngụy Lam đang vội vàng đi tới.
Cô đưa khay cho nàng ấy, Ngụy Lam đi theo sau cô nói: “Chủ nhân, Tiểu Di không biết đã đi đâu mất rồi.”
Bước chân của Cố Vân Đông hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước: “Nàng ta đã biết ta là chủ nhân của Tân Minh Các rồi à?”
Nếu đã biết chuyện thì có khả năng là do sợ hãi nên bỏ chạy.
Ngụy Lam lại lắc đầu: “Chắc là chưa biết.” Vốn dĩ nàng muốn tìm Tiểu Di, nói cho nàng ta biết thân phận của Cố Vân Đông, ít nhiều xem như niệm tình cảm giữa hai người để nàng ta chuẩn bị sẵn tâm lý.
Trong khi nói chuyện, hai người đã về lại đại sảnh.
Hơn phân nửa ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người cô, mà ánh mắt của Cố Vân Đông, lại rơi vào Điền thái thái và nữ tử bên người nàng ta.