Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 437 - Chương 437. Ngươi Có Thể Cút Khỏi Đây Không?

Chương 437. Ngươi Có Thể Cút Khỏi Đây Không? Chương 437. Ngươi Có Thể Cút Khỏi Đây Không?

Chương 437: Ngươi Có Thể Cút Khỏi Đây Không?

Nữ tử này ở đâu ra? Sao lúc trước cô không thấy?

Cố Vân Đông vừa đi về phía trước, vừa hỏi Ngụy Lam: “Đây là ai?”

Ngụy Lam đáp: “Đây là người đến cùng Điền thái thái, hình như là chị em dâu của Điền thái thái.” Nói xong đột nhiên nàng đè thấp giọng, nói: “Ta nhớ ra rồi, người chị em dâu này hình như tỷ muội thứ xuất nhà mẹ đẻ Dư thái thái, đã gả cho trưởng tử Điền gia.”

Nói như vậy, hai vị Dư Điền này là thông gia?

Cố Vân Đông hơi nhíu mày, mắt thấy sắp đi đến bên cạnh Điền thái thái, thì phát hiện Điền thái thái vừa mới được trấn an, đột nhiên bây giờ lại trở nên gắt gỏng, ánh mắt không khống chế được cơn tức giận nhìn Dư thái thái.

Nữ tử bên cạnh không ngừng khuyên nhủ nàng ta: “Bỏ đi đệ muội, ngươi cũng không phải là không hiểu tính khí của nàng ấy, chúng ta hãy lùi một bước đi. Dù sao mấy chuyện này lúc trước còn ở nhà ta nhường cũng đã quen rồi.”

“Đã quen rồi à?” Điền thái thái cười lạnh: “Ta cũng chẳng phải là thứ nữ như nguơi, ta đường đường chính chính là phu nhân của Điền gia, dựa vào cái gì bắt ta nhường nàng ta?”

Trên gương mặt của nữ nhân kia thoáng hiện một tia căm tức, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, thở dài nói: “Cũng tại ta, ta không nên đi theo ngươi đến đây, làm liên lụy ngươi. Nàng ấy vừa thấy chúng ta đến đây liền khiêu khích, thật ra là nhắm vào ta, nếu không phải……”

“Cho dù ngươi không tới, nàng ta cũng sẽ tới làm phiền ta, không liên quan gì đến ngươi.”

“Đệ muội, ngươi không cần nhận hết trách nhiệm về mình. Chỉ là việc đã đến nước này rồi, những chuyện khác đều không sao cả, chỉ sợ sau khi trở về, không thể nói rõ ràng với người trong nhà. Chuyện này khẳng định sẽ bị truyền đi khắp nơi, nói đi nói lại, ta là lo lắng sợ lời đồn thổi bên ngoài sẽ gây bất lợi cho ngươi……”

Cố Vân Đông nghe thấy thế sắc mặt tái mét, bảo sao, bảo sao cô còn nghĩ chuyện nhỏ như vậy sao lại có thể nháo đến mức này, hai thái thái nhà giàu chẳng quan tâm mình đang ở đâu mà làm ầm ĩ lên, hóa ra là ở đây có kẻ gây rồi phá hoại tình cảm.

Mẹ nó cô vất vả khuyên bảo, vừa mới đến kho hàng lấy quà tặng, ngọn lửa này lại có dấu hiệu cháy trở lại đúng không?

Tính khí hung bạo này, kế hoạch lấy đức thu phục người này dường như không thể thực hiện được nữa rồi.

Cố Vân Đông bước tời, vỗ vỗ bả vai nữ nhân kia.

Người sau quay đầu, kinh ngạc nhìn cô.

Cố Vân Đông vẫn mỉm cười như cũ, nhưng những lời cô nói, lại khiến tất cả những người có mặt ở đây hết sức kinh hoàng.

“Ngươi có thể cút ra khỏi đây không?”

Sắc mặt nữ tử đột ngột thay đổi, bất thình lình đứng dậy: “Ngươi, ngươi đây là có ý gì?”

“Ý gì? Ngươi muốn châm ngòi ly gián để Điền phu nhân và Dư thái thái đánh nhau, ta không quản được, nhưng mà, làm phiền ngươi ra ngoài cửa rồi nói tiếp.”

Điền phu nhân kinh ngạc nhìn về phía nàng ta, nữ nhân kia bắt gặp ánh mắt ấy, nhanh chóng phủ nhận: “Ta không có, cái gì gọi là châm ngòi ly gián? Ta chỉ đang lo lắng cho đệ muội mà thôi.”

Cố Vân Đông không rảnh để ở lại đây cãi cọ với nàng ta, chuyện của hai nhà Điền Dư không liên quan gì đến cô, tỷ muội chị em dâu các nàng muốn đánh thì cứ đánh.

Nhưng, muốn đánh thì về nhà mà đánh.

“Ngươi muốn lấy Tân Minh Các chúng ta làm bè, nghĩ cũng thật hay.” Cố Vân Đông cười lạnh: “Ngươi cho rằng ai cũng là đồ ngốc đúng không? Cho là ta không thể làm gì đúng không? Cút, Ngụy Lam, nhớ kỹ nàng ta, về sau không cho phép nàng ta đến đây.”

Chỉ mở một cửa tiệm thôi, vậy cũng thành công cụ tranh đấu gay gắt của người ta.

Cố Vân Đông mà có sắc mặt vui vẻ mới là lạ.

Nữ nhân này cho rằng vừa rồi cô mời hai người kia vào bên trong với thái độ hòa nhã, nên nghĩ cô không dám đắc tội với khách nhân chắc? Nơi này nói như thế nào cũng có tri phủ phu nhân ở phía sau chống lưng, nếu cần phải cứng rắn Cố Vân Đông tuyệt đối sẽ không hạ giọng cúi đầu.

Sắc mặt nàng ta trắng bệch, trong nháy mắt hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Cố Vân Đông nói: “Ngươi, sao ngươi có thể đổ oan cho ta như thế? Đem sự thành tâm của ta biến thành lòng lang dạ sói. Ta biết ta chỉ là thứ nữ, nên các ngươi đều coi thường ta.”

Nói xong liền chảy nước mắt, khóc lóc chạy đi ra ngoài.

Cố Vân Đông cũng chẳng thèm quay đầu lại, ngước mắt nhìn về phía Điền phu nhân, người đang nhíu mày dường như đang suy nghĩ.

Trong lòng cô cũng thực cạn lời, không nghĩ tới Điền phu nhân này lại không chịu nổi kích thích như vậy, tính tình cũng quá dễ dàng bị khiêu khích.

Thật ra Dư thái thái vẫn luôn ở bên cạnh theo dõi, lúc này mới đi đến nói lời cảm tạ với Cố Vân Đông: “Đa tạ, thật ra lúc trước ta cũng cảm thấy chuyện này ồn ào đến khó hiểu, hóa ra là có tiểu nhân quấy phá.”

Có người bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cũng không phải, lúc các ngươi cãi nhau, vị kia vẫn luôn đứng ở xa xa.”

Điền phu nhân tức lập tức có chút xấu hổ, lúc này mới hồi tưởng lại chuyện ban nãy, lập tức nhìn Cố Vân Đông gượng cười nói: “Là tại ta không biết nhìn người, làm hại tổn hại đến Tân Minh Các, xin lỗi các vị.”

Nàng ta có thái độ tốt, Cố Vân Đông tất nhiên cũng sẽ không cần phải đối xử lạnh nhạt với nàng ta.

Dù sao chỉ cần không gây rối ở Tân Minh Các là được, nhưng bây giờ muốn Cố Vân Đông giữ vẻ mặt tươi cười kia là điều không thể.

Cô kêu Ngụy Lam mang cái khay đến đây, lấy hai bức tranh cuộn tròn lại đưa cho các nàng.

“Đây là chút thành ý nhỏ của Tân Minh Các, hy vọng hai vị thích.”

“Đây là cái gì?”

Vị Bao cô nương kia sớm đã không nhịn được nữa, sáp lại gần tò mò hỏi.

Cố Vân Đông cầm lấy một cuộn ở trên đưa qua, Bao cô nương chớp chớp mắt: “Cho ta?”

Cố Vân Đông nghĩ một lát, rồi rút tay lại.

“Ai, từ từ, ta đâu nói là mình không cần, sao ngươi lại lấy lại?”

Cố Vân Đông cười nói: “Không phải không cho ngươi, chỉ là muốn để cho ngươi tự rút.”

Cô đặt các bức tranh đã được cuộn tròn lại lên khay, sau đó đẩy khay về phía trước, nói: "Đây đều là tranh vẽ, coi như đây là vật nhỏ mà ta tặng cho mọi người. Nhưng cảnh vật và đồ vật trong mỗi bức tranh không giống nhau, đơn giản có mà phức tạp cũng có, tranh đều đã được cuộn lại, cho nên ta cũng không biết bên trong tranh có cái gì, bằng không thì mọi người tự mình đến rút thử xem, coi như chuyện vui, như thế nào?”

Bao cô nương nghe xong hai mắt sáng lên: “Được được, cái này thú vị.”

Những người khác cũng tò mò đi về phía bên này: “Hóa ra là tặng bức họa, cũng thật tao nhã.”

“Để cho chúng ta tự mình rút lại càng thú vị hơn, đây là xem vận may của các vị thế nào, tay ta bắt đầu có chút ngứa ngáy rồi đây, ta có thể rút cái đầu tiên không?”

“Ai ai, cái này không được, ai mà không biết ngươi có tiếng là có vận khí tốt, ta thấy ngươi phải rút cuối cùng mới được.”

Người nọ che miệng cười nói: “Ngươi cũng nói ta có vận khí tốt, cho dù ta rút cái cuối cùng, nói không chừng lại rút được cái tốt nhất.”

Mọi người đều cười ồ lên, không khí trong đại sảnh nháy mắt trở nên hài hòa náo nhiệt.

Dư thái thái và Điền phu nhân ở bên kia, nhân lúc mọi người không chú ý, cúi đầu, lặng lẽ rời đi.

Chỉ là khi các nàng ra đến cổng lớn, bất ngờ nhìn thấy người ở trong xe ngựa đậu ngoài cửa thì sửng sốt một chút.

Sau đó, hai người gượng cười vội vàng chào hỏi, rồi nhanh chóng rời đi.

Về phần sau này họ còn có thể tới Tân Minh Các hay không thì không biết.

Tóm lại sau khi Điền phu nhân trở về, chỉ sợ trong nhà sẽ không yên ổn.

Cố Vân Đông biết các nàng đi rồi, không khí trong đại sảnh lại càng thêm náo nhiệt.

Bao cô nương ỷ vào mình đứng gần nhất, nên là người rút ra bức họa cuộn tròn đầu tiên.

Bình Luận (0)
Comment