Chương 438: Không Có Sức Chống Cự.
Có người nhịn không được dịch sang bên cạnh nàng ấy: "Mau nhìn xem, trong này vẽ cái gì.”
Bao cô nương thế nhưng không hiểu sao lại có chút khẩn trương, nhất là khi lực chú ý của mọi người đều ở trên tay mình, khiến cho nàng ấy cảm thấy trong tay giống như đang cầm vật phẩm gì đó trị giá vạn kim.
Một lúc lâu sau, nàng ấy mới nín thở, thật cẩn thận kéo dây đỏ buộc trên bức tranh ra, từng chút từng chút mở ra. Trải ra được một nửa, bỗng nhiên lại cuốn lên.
Khiến cho những người khác đứng bên cạnh nàng ấy tim cũng đập theo từng hồi.
Cố Vân Đông nhịn không được vuốt trán, chỉ là một bức họa mà thôi, các ngươi cần phải như vậy sao? Có phải ngày thường có quá ít trò tiêu khiển rồi hay không?
Lại một lát sau, Bao cô nương mới mở lại bức tranh ra.
Sau một khắc, nàng ấy 'Oa' lên một tiếng, trên mặt mang theo vui mừng rõ ràng.
Người ngồi tương đối xa nghe xong, cũng có thêm vài phần tò mò.
Chỉ là các nàng đều không phải là tiểu cô nương nữa, vẫn phải đoan trang một chút.
Nhưng vẫn có những tiểu thư tuổi tác tương tự kinh ngạc hô lên một tiếng: "Thật đáng yêu.”
Cố Vân Đông liếc mắt một cái, ồ, là bản Q, đây là lần trước cô ở thôn Vĩnh Phúc nhìn thấy một đám trẻ em đang thả diều, đột nhiên có cảm hứng nên vẽ lại.
Đều là đầu to thân nhỏ, trong tay kéo dây diều, hai người cùng nhau hợp lực kéo.
Còn có người ngồi ở một bên nhìn, cũng có người trong tay cầm đồ ăn, có người nước mắt lưng tròng muốn chơi lại không dám chơi, có người đang đùa giỡn, còn có hai đứa nhỏ đang đánh nhau, trên đầu có hai cọng cỏ vểnh lên.
Tư thái khác nhau, sống động và linh hoạt.
Nhưng không ngoại lệ là toàn bộ đều là mắt to, miệng nhỏ, so với búp bê tranh tết còn đáng yêu hơn, làm cho lòng người đều run động theo.
Nữ nhân đối với loại vật dễ thương này gần như không thể chống cự, không chỉ Bao cô nương nhìn thấy thích không thôi, ngay cả người bên cạnh nàng cũng như thế.
Có người hỏi Cố Vân Đông: "Có phải những bức tranh khác cũng đều là loại này không?”
Cố Vân Đông lắc đầu: "Không phải, loại này đại khái chỉ có ba bốn bức.”
Mọi người nhất thời có chút thất vọng, nhưng vẫn xoa xoa lòng bàn tay cầu mong mình có thể rút được một bức trong ba bốn bức này.
Còn có người cùng Bao cô nương thương lượng, muốn đổi với nàng ấy.
Cố Vân Đông liền bảo mọi người ngồi xuống: "Ta bảo Ngụy Lam bưng khay đi qua, mỗi người đều có phần, từng người một đến.”
Mọi người tuy rằng nóng lòng, nhưng cũng ngồi trở về.
Ngụy Lam bưng khay đi qua đám người, lúc này bất kể là khách nhân trên lầu hai hay là bên trong phòng riêng, tất cả nghe thấy tiếng động đều đi qua.
Trong đó còn có mấy hài tử, nhưng đều bị trưởng bối nhà mình ôm lấy, ngược lại không có ồn ào.
Rất nhanh có người rút ra một bức, sau đó tràn đầy hy vọng mở ra, đáng tiếc không có bức tranh đa phúc nàng muốn, làm nàng có chút thất vọng.
Nhưng mà ngay sau đó, lại cao hứng lên.
"Cái này, hình như là được vẽ bằng bút than hịnh hành gần đây? Đó có phải là than chì không? Bức tranh này cũng quá giống rồi, ngươi nhìn xem nó còn có cả bóng dáng.”
Mọi người bên cạnh nhao nhao thò đầu nhìn, ngay cả Bao cô nương cũng như vậy.
Bức tranh trong tay cô ấy không được vẽ bằng than chì.
Nghe nói gần đây rất thịnh hành, có vị phu nhân liền mở miệng: "Ta ngược lại đã nghe nói qua loại tranh vẽ bằng bút than này, tiểu tử nhà ta gần đây đang học. Ai, lát nữa nếu ta cũng có thể rút được thì tốt rồi.”
" Các ngươi nói xem, đây đâu phải là tặng món đồ chơi nhỏ, đây rõ ràng chính là thứ tốt."
"Không phải sao?"
Trong đại sảnh nghị luận sôi nổi, ánh mắt mọi người nhìn Cố Vân Đông, đều có sợ hãi cùng thán phục.
Người trong xe ngựa ngoài cửa, thì luôn yên lặng nhìn.
Một người trong đó thật sự không nhịn được, bất mãn nói: "Phu nhân, ta không nói sai chứ?”
"Cũng không biết nàng ta từ đâu tới, tự tiện làm chủ Tân Minh Các chúng ta cũng thôi đi, còn tưởng mình là chủ nhân. Ngụy Lam hết lần này tới lần khác đều nghe lời nàng ta, giống như nàng ta mới là chủ tử, còn để nàng ta ở đó lôi kéo mọi người.”
Người đang nói chuyện chính là Tiểu Di lúc trước đã chạy đi, giờ phút này nàng ta lại đang đứng ở bên cạnh xe ngựa, mà ngồi bên trong xe ngựa, chính là Đái phu nhân.
Tiểu Di vốn muốn ngăn cản Ngụy Lam, nhưng nghĩ đến Ngụy Lam hôm nay vẫn luôn đối nghịch với mình, trong lòng nàng ta đặc biệt không thoải mái.
Phải nói trong Tân Minh Các này, người có hy vọng tranh đoạt quyền lực với mình nhất chính là Ngụy Lam. Về phần Tô Tinh kia, nàng ta căn bản không để vào mắt.
Nếu nhân cơ hội này, khiến cho ấn tượng của Đái phu nhân với Ngụy Lam trở lên kém đi, vậy chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích rồi sao?
Vừa vặn, Đái phu nhân sáng nay đã đến, Tiểu Di biết buổi chiều bà sẽ đến nhà một người bạn cách nơi này không xa, cho nên dứt khoát trực tiếp chạy tới tìm người.
Lúc trở về, vừa lúc nhìn thấy Cố Vân Đông mắng người chị dâu bên cạnh Điền phu nhân.
"Nàng ta còn đuổi khách nhân Tân Minh Các chúng ta đi, trực tiếp nói người nọ đang châm ngòi ly gián, đắc tội với cả người của Điền phu nhân cùng Dư thái thái. Điều này sẽ làm danh dự của Tân Minh Các chúng ta kém đi, phu nhân, ngài ngàn vạn lần không được bỏ qua cho nàng ta.”
Tiểu Di càng nói càng tức giận, nhưng đợi nửa ngày không nghe thấy giọng của Đái phu nhân, có chút nghi hoặc.
Khi ngẩng đầu lên, lại phát hiện trên mặt Đái phu nhân lộ ra một nụ cười.
Tiểu Di có chút kinh ngạc: "Phu nhân?”
Đái phu nhân rốt cuộc cũng nhìn nàng ta một cái: "Khiêu khích ly gián? Như những gì ngươi đang làm bây giờ sao?”
Sắc mặt Tiểu Di trong nháy mắt trắng bệch, vội vàng cúi đầu: "Nô tỳ, nô tỳ không có.”
Đái phu nhân nhìn nàng ta, trong mắt có chút thất vọng, cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ để nha hoàn bên người đỡ xuống xe ngựa, cười khanh khách đi về phía Tân Minh Các.
Ngày thường bà vừa đến đã sớm có người phát hiện ra, giờ phút này lực chú ý của mọi người lại đều ở trên những bức tranh kia, đúng là một hồi lâu cũng không ai chú ý tới sự xuất hiện của bà.
Cho đến khi bà đi đến bên quầy, mới có người kinh ngạc lên tiếng: "Đái phu nhân, ngài tới rồi sao?”
Cố Vân Đông cũng xoay người, lập tức cười.
Đái phu nhân đi về phía khách nhân, có một vị phu nhân lớn tuổi mở miệng: "Đái phu nhân, những bức tranh này của bà từ đâu tới? Cứ như vậy mà đưa ra, không đau lòng sao?”
“Những bức tranh này cũng không phải là ta lấy ra, nàng cũng không đau lòng, ta đau lòng cái gì?”
Người nọ sửng sốt, nhìn Cố Vân Đông một cái, có chút chần chờ hỏi: "Đái phu nhân, đây là nữ chưởng quầy bà tìm được ở đâu mà ra tay hào phóng như vậy, lại coi đây là món đồ chơi nhỏ, nói tặng người liền tặng người.”
Cố Vân Đông ăn mặc không giống với Ngụy Lam, mọi người liền đoán thân phận của cô có thể cao hơn một chút.
"Đúng vậy, bà ngược lại ánh mắt rất tốt."
Đái phu nhân đắc ý, đi đến bên cạnh Cố Vân Đông vỗ vỗ tay cô, nói với những khách nhân này: "Bà hâm mộ sao? Nhưng đây cũng không phải là chưởng quầy của Tân Minh Các chúng ta. Cô ấy là chủ nhân của Tân Minh Các.”
Chủ nhân???
Đây là chủ nhân của Tân Minh Các? Sao có thể được?
Tuy rằng đã sớm nghe nói Tân Minh Các có ba chủ nhân, nhưng vị thứ ba này thật sự quá thần bí, vẫn chưa từng thấy, ngay cả khi cửa hàng khai trương cũng không tới.
Dần dà, liền có tin đồn Tân Minh Các căn bản không có vị chủ nhân thứ ba, chỉ có Đái phu nhân và Nhiếp Song.
Chỉ là vẫn luôn không rõ, vì sao các nàng phải bịa ra một cái chủ nhân kia.
Không nghĩ tới, thật đúng là có! !
Hơn nữa giờ phút này đã xuất hiện trước mặt các nàng, tuổi còn trẻ lại có thủ đoạn, vừa rồi còn tặng cho bọn họ 'đồ chơi nhỏ'??