Chương 439: Đái Phu Nhân Lại Là Người Như Vậy
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, có không ít người trong lòng một lần nữa cân nhắc thân phận địa vị của Cố Vân Đông.
Bao cô nương lại càng khiếp sợ, nàng ấy lại không đoán được, đúng rồi, Nhiếp Song đã nói qua, vị chủ nhân thứ ba của Tân Minh Các họ Cố.
Hơn nữa, cô ấy ra vào tự do trong sảnh này, nói chuyện, cười đùa với tư cách là chủ nhân, tại sao nàng lại không nghĩ theo hướng đó?
Bao cô nương ảo não muốn chết, nhất là nàng còn nói mình biết hết mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ thành này, mặt cũng đau rồi.
Nhưng mà trong số những người ở đây, còn có một người bị những lời này của Đái phu nhân kích thích đến sắc mặt trắng bệch, hai chân xụi lơ đứng không vững, trực tiếp ngồi trên mặt đất.
Tại sao, tại sao lại có thể như vậy? Cô ta là chủ nhân? Vị Cố chủ nhân kia? Vậy tại sao cô ta không nói, còn cố tình nhìn nàng ta như trò cười?
Ngụy Lam là người đầu tiên nhìn thấy, thấy thế trong lòng thầm thở dài, đi qua đỡ nàng ta.
"Đứng lên trước đi, lát nữa ngươi đi xin lỗi Cố chủ nhân, có lẽ Cố chủ nhân sẽ nể mặt Đái phu nhân, không làm khó ngươi."
Tiểu Di lại mạnh mẽ bóp mu bàn tay nàng ấy, móng tay đã cắt tỉa gọn gàng cào ra một vết máu ở trên mu bàn tay nàng ấy.
"A..." Ngụy Lam đau đến khẽ kêu lên: "Tiểu Di, buông tay.”
Tiểu Di lại ngẩng đầu, ánh mắt căm hận nhìn nàng ấy: "Ngươi cố ý, ngươi biết nàng ấy là Cố chủ nhân đúng không? Cho nên ngươi ra sức đến trước mặt nàng ấy biểu hiện ân cần như vậy, ngươi còn cố ý không nói cho ta biết.”
"Ta không có."
"Ngươi có." Tiểu Di nắm lấy tay nàng ấy: "Ngươi trơ mắt nhìn ta nói xấu sau lưng nàng ấy, ngươi cái gì cũng không nói cho ta biết, chỉ chờ giờ khắc này đúng không? Ngụy Lam, ngươi thật quá nham hiểm.”
“Ngươi quả thực đã bị ma che mắt rồi, mặc kệ ngươi có tin hay không, lúc trước ta quả thật không biết nàng ấy là Cố chủ nhân. Chờ sau khi biết được, ta liền muốn đến nói cho ngươi biết, nhưng ta không tìm thấy ngươi, ngươi đã chạy đi tìm Đái phu nhân rồi.” Ngụy Lam rút tay về, nhìn thấy trong mắt Tiểu Di chỉ có oán hận, không biết hối cải, nàng hoàn toàn không muốn nói chuyện với nàng ta nữa.
Nàng ấy đứng lên, giọng nói lạnh nhạt: "Ngươi tự mình giải quyết cho tốt.”
Sau đó, đi về phía Cố Vân Đông.
Giờ phút này Đái phu nhân đang kéo Cố Vân Đông lại, chính thức giới thiệu một lần nữa: "Vị này chính là chủ nhân thứ ba của Tân Minh Các, Cố Vân Đông. Con bé rất bận rộn, cho nên khai trương mới không kịp trở về, lúc này nếu không phải chúng ta viết thư thúc giục, không chừng còn không chịu đến, đem cửa hàng này ném cho chúng ta, cũng chỉ có con bé nhẫn tâm như vậy.”
Trong lúc nói chuyện lộ ra thân mật, càng thêm vài phần trịnh trọng.
Mọi người ở đây đều nghe ra, vị Cố chủ nhân này địa vị ở Tân Minh Các rất cao đấy.
Cố Vân Đông bất đắc dĩ mở miệng: "Ta nào có vô tình như bá mẫu nói như vậy, ngài nhìn xem, ngài gửi một phong thư cháu liền lập tức tới, xem cháu hiếu thuận với ngài biết bao.”
Đái phu nhân liền kề sát vào sát cô, nhỏ giọng nói: "Nếu như ngươi thật sự hiếu thuận, hôm nào dạy ta kiểu trang điểm của ngươi đi. "
Cố Vân Đông: "..."
Đái phu nhân thì ra ngài là người như vậy.
Cô cười gật đầu: "Được thôi."
“Như vậy mới ngoan." Đái phu nhân lập tức hài lòng: "Vừa lúc hôm nay ngươi ở đây, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi, chúng ta tìm sương phòng ngồi một chút đi.”
Cố Vân Đông gật đầu, Đái phu nhân cùng mọi người chào hỏi, xin lỗi không thể tiếp chuyện được.
Những người khác trong tay đều đã cầm bức họa, biết hai người bọn họ có lời muốn nói, ngược lại cũng không níu lại.
Bao cô nương ngược lại muốn tìm hiểu thêm về Cố Vân Đông, đáng tiếc bị trưởng bối trong nhà trừng mắt một cái, chỉ có thể tìm cơ hội khác.
Cố Vân Đông và Đái phu nhân đi về phía hậu viện, nhưng mà vừa mới đi tới bình phong bên kia, bước chân của cô dừng một chút.
Đái phu nhân hỏi: "Có chuyện gì vậy? "
“Cháu giới thiệu cho bá mẫu vài người."
Cố Vân Đông chỉ chỉ mấy người Vân Thư ngồi trên ghế nói chuyện cách đó không xa.
Đã nói để bọn họ ở sương phòng chờ, xem ra là chờ không được, lúc này đều đến đại sảnh.
Chẳng những tới, thằng bé và Nguyên Trí còn cùng hai hài tử khác tuổi tác không sai biệt lắm chơi đùa.
Bốn người ghé đầu vào nhau, nằm trên bàn nhìn vào một bức tranh.
Cố đại cô ở một bên đang nhìn bọn chúng, người nhà của hai đứa nhỏ khác cũng ở đây, chẳng qua là không nói chuyện với Cố đại cô, ngược lại đều im lặng, trực tiếp uống trà ăn uống.
Lúc Cố Vân Đông và Đái phu nhân đi qua, hai vị phu nhân đều đứng lên.
Cố Vân Đông gật đầu với các nàng, mới giới thiệu Cố Đại Phượng với Đái phu nhân: "Đây là đại cô của cháu, Cố Đại Phượng.”
Đái phu nhân kinh ngạc: "Tìm được rồi?” Bà ấy biết chuyện Cố Vân Đông đang tìm đại cô tiểu thúc của mình, lần trước Đái Văn Hoắc trở về, ngược lại không nhắc tới chuyện này với bà ấy, cho nên bà ấy mới ngạc nhiên như vậy.
Cố Vân Đông cười: "Đúng vậy, tìm được rồi”.
Sau đó lại giới thiệu Vân Thư và Nguyên Trí, Đái phu nhân nhìn hai tiểu công tử ngoan ngoãn khéo léo, nhịn không được nói: "Đệ đệ muội muội nhà ngươi có phải đều khiến người ta yêu thích như vậy không?”
Vân Thư gật đầu: "Bá mẫu ngài thật có mắt nhìn.”
Đái phu nhân sửng sốt, lập tức che miệng cười vui vẻ, nói với Cố Vân Đông: "Quả nhiên là đệ đệ ngươi, vừa nhìn đã biết học theo ngươi.”
Không, cô oan uổng.
Cố Vân Đông đỡ trán, dặn dò mấy người Vân Thư tự mình chơi đùa, cô và Đái phu nhân có việc muốn nói chuyện.
Cố đại cô: "Cháu cứ bận rộn đi, ta sẽ chiếu cố tốt bọn chúng.”
Hai người liền rời khỏi đại sảnh, đi về phía sương phòng phía sau.
Các cô vừa đi, hai vị phu nhân vốn còn không nói chuyện với Cố đại cô, lập tức tò mò tiến lại gần hỏi: "Vị Cố chủ nhân kia, là cháu gái của ngươi?”
Cũng có người nghe được lời bên này, nhao nhao tiến lại gần hỏi thăm.
Vân Thư và Nguyên Trí thấy thế cảm giác không ổn, vội vàng lôi kéo Cố đại cô trở về sương phòng.
Ngược lại hai đứa nhỏ kia, đã đi theo Vân Thư chơi quen rồi, cũng bước hai cái chân ngắn lạch cạch đi theo.
Người nhà của đứa trẻ: "..."
Người trong đại sảnh lại không bởi vì bọn họ rời đi mà an tĩnh lại, ngược lại thảo luận càng ngày càng kịch liệt.
Chỉ là mọi người cũng không biết Cố Vân Đông rốt cuộc là tiểu thư nhà nào, suy đoán một phen cũng không có kết quả gì.
Nhưng đối với những bức tranh cô lấy ra, mỗi người đều rất thích.
Mặc dù một số người vận may không được tốt lắm, chỉ rút ra loại đơn giản nhất, nhưng cũng không ngăn bọn họ thưởng thức bức tranh.
Vốn Cố Vân Đông còn tưởng rằng sau khi chuyện của hai vị thái thái Dư Điền đã qua, sẽ có một số người không còn hứng thú nữa mà rời khỏi Tân Minh các.
Nhưng hôm nay ai cũng không chịu đi.
Đối với tình cảnh này Cố Vân Đông rất hài lòng, Đái phu nhân cũng rất hài lòng. Hai người vào sương phòng, Đái phu nhân liền thở ra một hơi nói: "Chuyện của Dư thái thái và Điền phu nhân ta có nghe nói, hôm nay cũng may ngươi ở đây, bằng không nếu cứ tùy ý cho các nàng cãi nhau, việc làm ăn này cũng không cần làm nữa. "
Bà nhíu mày nói: "Sau này sợ là các nàng cũng không có mặt mũi mà đến nữa.”
Cái này Cố Vân Đông cũng đoán được, Dư thái thái có thể còn tới, nhưng Điền phu nhân kia thì không chắc.
"Bá mẫu, cháu cảm thấy, chúng ta vẫn là thiếu một chưởng quỹ."
Đái phu nhân khép tay lại: "Ta đang định cùng ngươi nói chuyện này. "
Vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng khóc: "Đái phu nhân, Cố chủ nhân, nô tỳ sai rồi.”