Chương 440: Trở Về Tình Trạng Ban Đầu.
Tiếng vang bất thình lình làm cho hai người đều sửng sốt, nha hoàn đứng ở phía sau Đái phu nhân càng nhíu mày, khom người xin chỉ thị: "Phu nhân, để nô tỳ đi ra ngoài xử lý được chứ?”
Đái phu nhân nhìn về phía Cố Vân Đông: "Nha đầu này, ngươi tính thế nào?"
“Bá mẫu ngài làm chủ là tốt rồi, nếu cháu đi, sợ là nàng ta không phục.”
Đái phu nhân liền gật đầu, phân phó đại nha hoàn Ngọc Trúc phía sau: "Ngươi đi đi, để cho nàng ta hiểu được mình sai chỗ nào."
“Vâng."
Ngọc Trúc gật đầu với hai người rồi mở cửa sương phòng, nhìn về phía Tiểu Di quỳ ở ngoài cửa.
Gian sương phòng này được Cố Vân Đông đặc biệt giữ lại, ở một vị trí trong góc ở cạnh kho sau phòng bếp, được sử dụng như văn phòng, cách sương phòng của khách nhân khác có chút xa, cũng không dễ dàng nhìn thấy.
Cho nên động tĩnh bên Tiểu Di, cũng không quấy rầy được khách nhân khác.
Nhìn thấy Ngọc Trúc, Tiểu Di vội vàng quỳ về phía trước vài bước: "Ngọc Trúc tỷ tỷ, tỷ giúp ta cầu tình với phu nhân, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi."
Ngọc Trúc từ trên cao nhìn xuống nàng ta: "Ngươi sai chỗ nào?"
“Ta, ta không biết thân phận Cố chủ nhân, ta bất kính với Cố chủ nhân, ta đáng chết, ta..."
Ngọc Trúc thất vọng lắc đầu, nàng ta vẫn không biết sai chỗ nào.
"Cho dù Cố chủ nhân không nói ra thân phận của mình, nhưng nàng ấy tới đây cũng là khách nhân, Tân Minh Các không có đạo lý đuổi khách nhân ra ngoài."
Tiểu Di cảm thấy ủy khuất, khóc nức nở nói: "Vâng, là ta nóng lòng. Ta chính là, chính là nghe thấy hai vị tiểu công tử nói bọn họ muốn ở lại chỗ này đến khi đóng cửa, còn muốn đi dạo tất cả sương phòng một lần, cho nên đã nghĩ đến chuyện này."
"Nghĩ đến chuyện này à?" Ngọc Trúc cười lạnh: "Lúc Tân Minh Các vừa mới khai trương, đã có không ít người có ý nghĩ này, muốn nhìn cách bố trí của các sương phòng khác ở hậu viện, nhưng phu nhân và Nhiếp tiểu thư đã xử trí như thế nào? Ngươi quên à?"
Sắc mặt Tiểu Di trắng bệch.
Ngọc Trúc: "Phu nhân đã nhiều lần nhắc nhở, nếu gặp phải những khách nhân có yêu cầu này, các ngươi cần uyển chuyển nói rõ với đối phương, điều này không hợp quy củ, nếu gặp những kẻ náo loạn quấy rầy, mới cần có thái độ cứng rắn mời người ra ngoài. Còn ngươi thì sao? Đừng nói Cố chủ nhân không đưa ra yêu cầu trước mặt ngươi, cho dù đề cập, bước đầu tiên ngươi nên làm không phải là đuổi khách."
Tiểu Di hoàn toàn nói không nên lời, nàng ta chỉ là, chỉ là, chỉ là nghĩ mình là người của Đái phu nhân, loại chuyện nhỏ này…
Ngọc Trúc thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Về sau ngươi không cần ở Tân Minh Các nữa, đi thu thập hành lý, lát nữa trở về Đái phủ đi."
Tiểu Di bất ngờ ngẩng đầu, lập tức dập đầu ầm ầm trên mặt đất cầu tình: "Không cần, Ngọc Trúc tỷ, ta sai rồi. Phu nhân, Cố chủ nhân, nô tỳ sai rồi, cầu xin các người không nên đuổi nô tỳ đi."
Tân Mân Các là nơi bao nhiêu người nghĩ đến nhưng không tới được? Phu nhân đã từng nói qua, nếu làm tốt ở Tân Minh Các, sau này cửa hàng mở đến nơi khác, những người cũ như các nàng cũng có thể thăng lên chưởng quỹ, đến lúc đó so với nha hoàn ma ma trong phủ mạnh hơn nhiều.
Nếu có năng lực xuất chúng, phu nhân còn có thể bỏ nô tịch, rất nở mày nở mặt, đây là chuyện bao nhiêu người hâm mộ mà không được?
Tiểu Di biết ngay cả Ngọc Trúc trước mắt cũng rục rịch.
Nhưng hôm nay, nàng thật vất vả mới đi tới một bước này, lại bị đánh trở về tình trạng ban đầu?
Không, không đúng, so với trước đây còn không bằng.
Nàng ta đã bị phu nhân chán ghét, trở về Đái phủ cũng không có khả năng làm chuyện ban đầu, chỉ sợ sẽ bị đưa đến thôn trang, cả đời chết già ở đó.
Tiểu Di khóc rống lên, Ngọc Trúc lại nhíu mày, gọi hai bà tử phòng bếp đang đi ra xem náo nhiệt, mau kéo người xuống.
Tiểu Di bị kéo xuống, ngoài cửa rốt cuộc an tĩnh lại.
Đái phu nhân trong sương phòng không nhịn được mà lắc đầu, nói: "Trách ta nhìn người không rõ, ngược lại ủy khuất ngươi."
“Lời này của bá mẫu quá lời rồi, lòng người sẽ thay đổi, làm sao có thể trách được ngài. Hơn nữa cháu cũng không chịu ủy khuất gì, nàng ta chỉ có thái độ không tốt, cũng không đánh không mắng cháu."
Chỉ là thái độ này không thích hợp với Tân Minh Các mà thôi.
"Thôi, không nói nàng ta nữa, vẫn nên nói chuyện chưởng quầy đi." Một nha hoàn mà thôi, Đái phu nhân cũng sẽ không thật sự để ở trong lòng.
Cửa hàng này cũng không phải rời khỏi nàng liền không xoay được, ngược lại chuyện chưởng quầy mới là việc cấp bách.
Kỳ thật ngay từ đầu Tân Minh Các này có chưởng quầy, cũng là Đái phu nhân tìm tới, hơn nữa trước kia còn là chưởng quầy ở trong một cửa hàng châu báu, cũng biết làm người, Đái phu nhân có chút tín nhiệm với nàng ta, mọi phương diện đều phù hợp với yêu cầu, theo lý thuyết quản lý tiệm trà sữa này cũng không thành vấn đề.
Người nọ ngay từ đầu cũng rất tin tưởng, nhưng làm hơn mười ngày, đột nhiên nói mình không thể đảm nhiệm được, mong Đái phu nhân chọn người tài khác.
Về sau Đái phu nhân biết được, vị chưởng quầy này trước kia tuy rằng đã làm ở cửa hàng châu báu, cũng hầu hạ không ít phu nhân tiểu thư nhà giàu.
Nhưng so với tiệm trà sữa này vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Đầu tiên, phu nhân tiểu thư của các gia đình giàu có chân chính rất ít tự mình đến các cửa hàng châu báu, ngược lại các nàng tới cửa nhận đặt hàng, đưa mẫu hàng mới nhất trong cửa hàng đến phủ cho người ta nhìn rồi lựa chọn.
Thứ hai, khách nhân đến cửa hàng châu báu sẽ không đi theo từng nhóm như vậy, thân phận không đủ có tiểu nhị khác chiêu đãi, thân phận quý trọng đều là mời đến hậu viện chiêu đãi riêng.
Thứ ba, cửa hàng châu báu trước kia của chưởng quỹ này cũng không lớn, cho nên phía sau chưởng quỹ này kỳ thật cũng không có thế lực lớn làm chỗ dựa, thắt lưng không thẳng nổi, đối đãi với khách nhân phải lấy lòng khom lưng quá nhiều. Điều này làm cho nàng ta ở trong tiệm trà sữa cũng như thế, thoạt nhìn ngược lại còn kém hơn nha hoàn đi ra từ Đái phủ và Nhiếp phủ như Tiểu Di Ngụy Lam.
Đái phu nhân nhịn không được mà thở dài, bà ngược lại muốn tìm người có thắt lưng có thể thẳng tắp, nhưng sau lưng người như vậy đều có thế lực của gia chủ, bà không tiện đào người.
Không có biện pháp, chưởng quỹ Tân Minh Các cứ như vậy mà bỏ trống.
Những vấn đề này ngày đó khi Cố Vân Đông đến Đái phủ, Đái phu nhân đã nói với cô ở trong khoảng thời gian cô trang điểm.
Cho nên hai ngày nay Cố Vân Đông cũng đang suy nghĩ vấn đề chưởng quỹ này, nhưng trong tay cô không có người như vậy, còn phải để Đái phu nhân hoặc Nhiếp Song bên này ra sức.
"Nếu bá mẫu đã nói đến chưởng quỹ, đây là trong lòng đã có người?"
Nói đến chuyện này, trên mặt Đái phu nhân cuối cùng cũng mang theo một tia sáng: "Đã chọn được một người, hôm nay ta đến chỗ một người bạn của ta, chính vì bà ấy mà đi. Người trong tộc của người bạn này ở kinh thành, mấy ngày trước, bên kinh thành có một vị ma ma trở về, nói là tới đây dưỡng lão, kỳ thật chính là không muốn xen vào những phân tranh của nội tộc ở kinh thành. Ma ma này có chút bản lĩnh, tiểu thư trong tộc kia đều là đi theo bà ấy học quy củ, đó là người chân chính bái kiến các mặt của xã hội đấy. Ta thật vất vả mới thuyết phục được bà ấy ngày mai tới cửa hàng này xem một chút, đến lúc đó dùng sức, để cho bà ấy lưu lại. "
Ma ma đến từ kinh thành?
"Tuy nói là tới dưỡng lão, tuổi tác cũng không lớn. Cửa hàng này cũng không cần bà ấy làm gì, chỉ cần tới đây tọa trấn, có bà ấy ở đây, chuyện như ngày hôm nay khẳng định sẽ không phát sinh. Lúc còn trẻ ta cũng ở kinh thành, còn được bà ấy nhắc nhở vài câu, chỉ cần bà ấy nguyện ý tới đây, mọi chuyện đều không thành vấn đề.”