Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 441 - Chương 441. Mục Tiêu Kiên Định Của Cố Đại Phượng.

Chương 441. Mục Tiêu Kiên Định Của Cố Đại Phượng. Chương 441. Mục Tiêu Kiên Định Của Cố Đại Phượng.

Chương 441: Mục Tiêu Kiên Định Của Cố Đại Phượng.

Đái phu nhân tỉ mỉ nói ra tình huống của vị ma ma này, ma ma này là một người rất thông suốt. Nếu bà ấy đã không muốn bị kéo vào những phân tranh kia, đến phủ Tuyên Hòa, tất nhiên cũng sẽ không nhúng tay vào phủ bọn họ quá nhiều việc.

Nếu không phải Đái phu nhân đi qua sớm, chậm thêm mấy ngày nữa, sợ là ma ma đã thu thập hành lý đi thôn trang, thật sự nghỉ dưỡng lão.

Dù sao nếu bà ấy không muốn quản chuyện trong phủ, vậy không phải vừa vặn giúp bà quản lý chuyện trong cửa hàng sao?

Đái phu nhân vẫn rất tin tưởng, tiệm trà sữa này của bà rất mới lạ, Khâu ma ma nhất định sẽ thích.

Cố Vân Đông gật đầu: "Được, ngày mai chúng ta lại tới."

Đái phu nhân liền thở phào nhẹ nhõm: "Ta nghĩ, thuận tiện gọi tất cả đầu bếp tiểu nhị làm việc ở Tân Minh Các tới đây, mọi người ra mắt cháu một lượt. Cháu cũng có thể nhân cơ hội này xem người nào không phù hợp, để cho người đó trở về."

Đái phu nhân cũng rất bất đắc dĩ, ai bảo người bà nhìn trúng đều xảy ra vấn đề chứ?

Vị chưởng quỹ lúc trước cũng vậy, hôm nay Tiểu Di càng trực tiếp phạm vào kiêng kị của Tân Minh Các.

Bản lĩnh chọn người của bà cũng quá kém rồi.

Cố Vân Đông dở khóc dở cười, theo lý thuyết lấy bản lĩnh của Đái phu nhân, không đến mức như thế.

Nếu không bà ấy cũng không có khả năng trở thành chủ mẫu một nhà, quản lý hậu viện lớn như Đái phủ. Hạ nhân trong Đái phủ đều là do bà ấy chọn, nha hoàn hầu hạ bên cạnh bà ấy, không phải cũng là người hiểu quy củ biết làm việc sao?

Nhưng hết lần này tới lần khác nói tới chuyện làm ăn, lại nhiều lần thất bại, nháo đến mức bà ấy cũng không còn cách nào khác rồi.

Tiệm trà sữa này nổi tiếng nhất hiện nay, Đái phu nhân cảm thấy, Cố Vân Đông chính là phúc tinh, vẫn cần cô trấn an mới được.

Cố Vân Đông đối với việc ngày mai gặp Khâu ma ma không có ý kiến gì, hai người thương lượng chuyện chưởng quầy nửa ngày.

Đợi đến khi cửa hàng đóng cửa, Ngọc Trúc mới đến nhắc nhở các cô đã đến giờ.

Lúc này Đái phu nhân mới bảo Ngọc Trúc đi tửu lâu cách đó không xa mua chút đồ ăn trở về, bữa tối sẽ ăn luôn trong cửa hàng, miễn cho trở về quá muộn.

Hơn nữa, Cố Vân Đông còn muốn đưa Vân Thư Nguyên Trí đi xem những sương phòng kia.

Nói đến chuyện này, Đái phu nhân ngược lại đắc ý: "Ai bảo lúc trước khai trương ngươi không tới, cửa hàng này vừa mới sửa chữa xong, ta và Nhiếp Song đều thích vô cùng. Nha đầu Nhiếp Song kia còn nói nó không trở về, mỗi ngày đổi một sương phòng, về sau sẽ ở chỗ này, vừa lúc trông cửa hàng."

Cố Vân Đông không nhịn được mà bật cười: "Vậy sao bá mẫu không đồng ý?"

“Thôi thôi, quay đầu Nhiếp phủ sẽ tìm ta tính sổ."

Hai người vừa nói, vừa dẫn mấy người Vân Thư đi dạo.

Hai đứa nhỏ đều cao hứng vô cùng, ngay cả ánh mắt Cố đại cô cũng lóe sáng.

Đi dạo một vòng, sắc trời đã có chút tối.

Cố Vân Đông đưa Vân Thư và Nguyên Trí vẫn hưng phấn không thôi, cùng với Cố đại cô trong mắt giống như có mục tiêu nào đó mà càng ngày càng kiên định, cùng nhau trở về căn nhà nhị tiến.

Cố đại cô vừa vào nhà, liền khẩn cấp trở về phòng, nói là muốn đem những đồ điêu khắc kia sửa sang lại.

Hôm nay bà đã thấy rất rõ ràng thành tựu của Cố Vân Đông, hai gian cửa hàng, làm ăn đều rất tốt.

Vân Đông có thể từ không có gì mà đi lên, bà cũng có thể, cho dù so ra kém Vân Đông, nhưng chỉ cần bà cố gắng, sau này cũng có thể có cửa hàng của mình, cuộc sống nhất định sẽ càng ngày càng tốt.

Giờ khắc này, mục tiêu trong lòng Cố Đại Phượng rất kiên định.

Ngày hôm sau, Vân Thư Nguyên Trí đi theo Cố Đại Giang đến thư viện Thiên Hải, thấy bức tường đá khắc đầy tên kia. Bởi vì có Cố Đại Giang đưa đi, hai người còn vào thư viện, nhìn thấy tòa học phủ đã có trăm năm lịch sử này, cả một ngày đều ngập tràn trong cảm xúc giữ dội.

Mà Cố Vân Đông, lại cùng Đồng Thủy Đào đi đến tiệm trà sữa.

Nhiếp Song cũng tới, nàng ấy đến sớm nhất, lúc này đã ăn ở đại sảnh.

Đái phu nhân đi đón Khâu ma ma, lúc các nàng vừa vào cửa, tất cả mọi người ở Tân Minh Các xem như đã đến đông đủ.

Lần đầu tiên Cố Vân Đông nhìn thấy Khâu ma ma, nói như thế nào đây? Đái phu nhân thật sự một chút cũng không nói sai.

Khâu ma ma…là một nhân tài.

Lúc bà ấy nghiêm mặt, ngay cả Cố Vân Đông cũng có chút lo lắng, tay chân đặt rất quy củ, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung. Giống như cô ở kiếp trước gặp giáo viên chủ nhiệm vậy

Bộ dạng này đứng trong đám người, ai còn dám ở Tân Minh Các này cãi nhau? Ai dám? Dù sao Cố Vân Đông cũng không dám.

Nhưng lúc bà ấy không nghiêm mặt nữa, khóe miệng hơi cong lên, trong nháy mắt biểu tình trên mặt trở nên bình dị gần gũi mặt mũi hiền lành, ngay cả tiểu nhị Tân Minh Các cũng dám cùng bà ấy nói giỡn.

Quan trọng nhất là, Khâu ma ma đa tài đa nghệ, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, pha trà điều hương không gì không làm được, cho dù có lão phu nhân tôn quý nào tới, Khâu ma ma cũng có thể cùng người ta tán gẫu hơn nửa ngày, một chút cũng không tẻ ngắt.

Giữ lại, một nhân vật như vậy phải giữ lại.

Nhưng Cố Vân Đông cũng không biểu hiện quá mức nhiệt tình, người như Khâu ma ma, vừa nhìn đã thấy rất có chủ kiến, ngươi quá nhiệt tình người ta ngược lại không cao hứng.

Cô rất bình thường giới thiệu tình huống tiệm trà sữa, Khâu ma ma hỏi mấy vấn đề, Cố Vân Đông cũng không kiêu ngạo không xu nịnh mà trả lời.

Đi một vòng, ngược lại hai người các cô tán gẫu nhiều nhất.

Về chuyên môn, Khâu ma ma không hiểu chuyện làm ăn, nhưng bà ấy biết nhìn người, biết dạy người, biết đọc sổ sách, biết ở chung với khách như thế nào, vậy là đủ rồi.

Khâu ma ma hỏi xong, nói với mấy người phải cân nhắc thêm.

Nhiếp Song có chút thất vọng, mắt Cố Vân Đông và Đái phu nhân lại sáng ngời.

Lúc Đái phu nhân đưa bà ấy trở về, liền nhịn không được nói: "Ta nói cửa hàng trà sữa này của ta, sau này chắc chắn sẽ không kém nha."

“Vẫn là người có vận khí tốt, gặp được một tiểu nha đầu có thủ đoạn như vậy."

“Vậy ngày mai ma ma tới đây?"

Khâu ma ma ngồi trên xe ngựa, nhắm mắt lại trầm mặc một lúc lâu, mới cười nói: "Ừm, đổi hoàn cảnh khác, cũng rất tốt."

Đái phu nhân rất cao hứng, sau khi đưa Khâu ma ma trở về, lại trở lại tiệm trà sữa tuyên bố tin tức tốt này.

Cố Vân Đông cảm thấy trong dự liệu, nên khá bình tĩnh.

Nhưng trước khi cô đi, cô vẫn là đặc biệt nói với Tô Tinh một câu: "Sau này ngươi hãy học hỏi Khâu ma ma, nhất là phương diện bà ấy đối đãi với người khác, sẽ rất có lợi cho ngươi."

Nhìn tư thế này của Đái phu nhân, sau này tiệm trà sữa khẳng định sẽ mở thêm ở nơi khác.

Hiện giờ Đái tri phủ càng ngày càng được trọng dụng, chỉ sợ qua hai năm nữa, sẽ được Hoàng đế điều về kinh thành, nói không chừng Đái phu nhân đã tìm được cửa hàng thích hợp ở kinh thành.

Tô Tinh học nhiều một chút, cho dù sau này không đi kinh thành, cũng có thể đi huyện thành phủ thành khác làm chưởng quầy.

Cố Vân Đông trở về nhà, phát hiện Cố đại cô thế nhưng còn ở trong phòng chưa đi ra.

Hình như bà ấy đã ở trong nhà cả ngày, phải không?

Cô đứng bên ngoài cửa sổ nhìn, phát hiện đại cô đang lẩm bẩm với mấy đồ điêu khắc nhỏ, cũng không biết đang cân nhắc cái gì.

Dượng ngồi ở một bên ghế, nhẹ nhàng "suỵt" với cô một tiếng.

Ngày thứ ba, Cố Vân Đông vừa mới dậy, Cố Đại Phượng đã xách hành lý chuẩn bị ra cửa.

Cố Vân Đông sửng sốt một chút, vội vàng ngăn bà ấy lại: "Đại cô, người đi đâu vậy?”

Bình Luận (0)
Comment