Chương 442: Hôm Nay Làm Lớn Một Trận.
Cố Đại Phượng tinh thần phấn chấn cho cô xem bọc đồ: "Ta đi chợ, bán chỗ đồ điêu khắc nhỏ này."
"Bây giờ?"
"Đúng, hôm qua ta đã chuẩn bị một ngày. Định giá cho mỗi cái tượng điêu khắc, hơn nữa còn học thuộc, ghi nhớ trong lòng, chuẩn bị hôm nay làm lớn một trận.”
Bà không nói là, hôm qua bà ở trong phòng luyện tập thật lâu, làm thế nào để chiêu đãi khách nhân, nói chuyện thế nào, đối đãi với người gây khó dễ thế nào, bà đều luyện một lần.
Đầu tiên chính là phải cười, ngày đó Cố Vân Đông đối mặt với hai vị thái thái cãi nhau, vẫn luôn cười.
Nhưng cũng không thể kinh sợ, làm cho người ta nghĩ rằng mình dễ ức hiếp.
Hiện tại Cố Đại Phượng có chút hối hận, trước kia lúc Biển Hán cầm đồ điêu khắc đi bán, bà không đi theo, nếu không cũng sẽ không thiếu kinh nghiệm như vậy.
Cố Vân Đông không nghĩ tới đại cô sẽ chuẩn bị đầy đủ như vậy, đại cô giờ khắc này, nếu cho bà ấy một cây đòn bẩy, bà ấy có thể chống đỡ một mảnh địa cầu.
Cô cười tiến lên: "Cháu đi cùng đại cô.”
“Không cần không cần, ta làm sao có thể chuyện gì cũng ỷ lại vào cháu? Ta đã lớn như vậy, lại là trưởng bối, cũng không thể luôn để cháu phải chiếu cố, ta tự mình đi. Không có việc gì, hôm nay không bán được, ngày mai còn có thể tiếp tục, ta chậm rãi mò mẫm, cũng sẽ không mãi không bán được.”
Cố Vân Đông thật sự rất có hảo cảm với Cố đại cô, ngẫm lại Cố Thu Nguyệt, lại nhìn Cố đại cô.
Cho nên cô nói Cố lão đầu chính là một kẻ mù ngu ngốc, con trai trưởng và con gái lớn thực sự có triển vọng thì lại không coi trọng chỉ biết giày vò họ, lại quay sang sủng ái kiểu con gái bùn nhão không trát nổi tường kia, có kết cục tốt mới là lạ.
"Vậy cháu đưa đại cô đi, chợ kia đại cô lần đầu tiên đi, chắc chắn không biết đường. Chờ người tìm được, nói không chừng đã trưa, đến chợ cũng không có chỗ bày bán nữa."
Cố Đại Phượng nghĩ cũng đúng: "Được, vậy cháu dẫn ta đi qua, nhưng đã nói xong, chỉ đưa qua đó mà thôi."
“Đương nhiên, đưa đại cô đến nơi cháu liền trở về, cam đoan ngay cả chợ cũng không đi vào, hết thảy đều để cho đại cô tự mình làm."
Cố Đại Phượng cười đi theo cô lên xe ngựa, Đồng Thủy Đào đánh xe đưa các cô đi.
Cố Vân Đông nói được làm được, quả thật đến bên ngoài chợ, liền để Cố Đại Phượng từ trên xe xuống, vung tay tạm biệt bà ấy.
Cố Đại Phượng từ trước đến nay chưa từng đi vào chợ, nhưng Cố Vân Đông quả thật không đi cùng, cô chỉ để Đồng Thủy Đào trông xe ngựa, tự mình đi vào.
Ừm, cô chỉ tò mò đại cô sẽ làm như thế nào mà thôi, thuần túy là tò mò.
Cố Đại Phượng không biết phía sau còn có một cái đuôi đi theo, đi tới cửa chợ, bà nhịn không được túm chặt túi đồ, do dự một lát, mới sải bước đi vào.
Bà nhớ vị trí mà Vân Đông đã nói với mình, vị trí đầu tiên vào chợ, chính là hai mẹ con tiểu cô nương bán hoa kia.
Tiểu cô nương tên là Tiểu Diên, khoảng mười mấy tuổi.
Bởi vậy vừa đi vào, Cố Đại Phượng liền nhìn về phía vị trí kia, quả thật nhìn thấy quầy hàng trước mặt bày hai mươi mấy chậu hoa tươi tràn đầy sức sống.
Phía sau có một cái ghế đẩu nhỏ để ngồi, có một tiểu cô nương đang ngồi đó.
Tiểu cô nương cầm bình nước tưới cho hoa, bộ dạng nghiêm túc, rất nhu thuận, giống như Vân Đông đã tả.
Cố Đại Phượng lập tức cao hứng, trực tiếp đi tới trước mặt các nàng.
Tiểu cô nương ngẩng đầu, trên mặt lập tức treo lên nụ cười: "Thím mua hoa sao?”
Cố Đại Phượng lắc đầu, hỏi: "Ngươi tên là Tiểu Diên sao?”
“Vâng, thím biết ta?”
Ánh mắt Cố Đại Phượng càng sáng hơn, bộ dáng cao hứng kia, làm cho mẫu thân Phạm thị của Tiểu Diên ở một bên đang sửa sang lại hoa lập tức cảnh giác, đứng ở trước mặt Cố Đại Phượng, nhíu mày nói: "Ngươi có việc sao?”
Cố Đại Phượng sửng sốt, có chút khẩn trương.
Có phải mình là người nông thôn bị nàng nhìn ra không? Người trong phủ thành không thích bà như vậy sao?
Không đúng, Vân Đông đã nói qua, hai mẹ con Tiểu Diên đều rất thân thiện.
Bởi vậy bà vội vàng giải thích: "Các ngươi đừng hiểu lầm, cháu gái ta nói các ngươi bán hoa ở chỗ này, cho nên ta mới tới hỏi một chút có phải các ngươi hay không?”
Phạm thị hồ nghi: "Cháu gái ngươi là..."
"Con bé họ Cố, vị cô nương lần trước mua hai mươi chậu hoa tặng mẫu thân nàng ở chỗ các ngươi, không biết các ngươi còn nhớ không."
Tiểu Diều lúc này cao hứng đứng lên: "Nhớ rõ, Cố tỷ tỷ là cháu gái thím sao?”
"Đúng, ta là đại cô cô của con bé."
Phạm thị cũng vui vẻ, người khác không nhớ rõ, nhưng Cố Vân Đông thì các nàng nhớ rất rõ ràng.
Cô ấy là khách nhân đầu tiên một hơi mua hai mươi chậu hoa của các nàng, hơn nữa còn giúp các nàng đuổi Phan chưởng quỹ kia đi.
Từ sau khi Phan chưởng quỹ đi rồi, các nàng ở nơi này bán hoa, vẫn luôn thuận lợi.
Hôm nay nghe nói đối phương là cô cô của cô ấy, vội vàng nhiệt tình chào hỏi bà: "Thì ra là chị dâu Cố, ngươi tới chợ mua đồ sao? Muốn mua gì, ta sẽ nói cho ngươi biết đi đâu để mua.”
"Không không không, ta không phải mua đồ, ta tới bán đồ."
Phạm thị không hiểu, bán đồ?
Bà không khỏi nhìn về phía cái túi nặng trong tay đại cô, Cố Đại Phượng ho nhẹ một tiếng, ngồi xổm xuống mở túi ra: "Đây là gỗ điêu khắc của chồng ta, ta muốn đặt ở đây bán.”
Túi nặng vừa mở ra, Tiểu Diên liền kinh ngạc hô một tiếng: "Thật xinh đẹp.”
Cố Đại Phượng cầm một món đồ nhỏ, trực tiếp đưa cho nàng: "Tặng cho ngươi.”
Tiểu Diên vội vàng từ chối, "Không được không được, thím mang đi để bán.”
"Ngươi cầm đi, cái này làm không khó, ta vốn chuẩn bị để tặng ngươi." Cố Đại Phượng biết mẹ con Tiểu Diên, liền chuẩn bị trước một cái, đây là Biển Hán tiện tay điêu khắc, ngược lại không phức tạp lắm, một đóa hoa rất đơn giản.
"Vậy cháu cũng không thể nhận."
"Vậy như này đi, ngươi nhận lấy bông hoa gỗ này, sau đó nói cho ta biết ở đây muốn bày sạp phải chú ý cái gì. Ta có gì không hiểu, các ngươi dạy ta, cái này coi như phí vất vả.”
Tiểu Diên nhìn về phía mẫu thân mình, nàng rất thích bông hoa kia.
Phạm thị suy nghĩ một chút, liền gật đầu.
Lúc này Tiểu Diên mới nói cảm ơn với Cố Đại Phượng, tiếp nhận hoa gỗ kia.
Phạm thị lập tức nói với Cố Đại Phượng quy củ bày sạp ở chợ này, việc đầu tiên chính là nộp năm văn tiền thuê một quầy hàng nhỏ, có quầy hàng là có thể mua bán.
Còn có người nào không thể đắc tội, buổi tối chợ này mấy giờ thu sạp, cùng với mấy giờ mở cửa chợ.
Cố Đại Phượng nghe rất cẩn thận, vừa lúc bên cạnh Tiểu Diên có một mảnh đất trống, Phạm thị liền đưa Cố Đại Phượng đi thuê một quầy hàng trước, sau đó mới bày hàng ra.
Lúc đầu Cố Đại Phượng còn không dám lên tiếng, chờ nghe thấy bên cạnh có người rao bán, bà cũng rao theo.
Trước kia cổ họng Cố Đại Phượng rất lớn, lúc này vừa mở miệng, ngược lại đã đè xuống giọng của những người bán hàng rong xung quanh. Xung quanh lập tức yên tĩnh, đồng loạt nhìn về phía bà. Cố Đại Phượng không chú ý, Phạm thị vừa muốn nhắc nhở bà một tiếng, không nghĩ tới những người bán hàng rong kia lại bắt đầu há mồm rao bán, giống như muốn đem giọng của Cố Đại Phượng đè xuống, hét một tiếng lại cao hơn một tiếng.
Phạm thị: "..."
Phạm thị và Tiểu Diên đều là người tương đối nhút nhát, giọng không lớn, cho nên làm ăn cũng bình thường.
Lúc này bởi vì mấy người bán hàng rong xung quanh giống như là đang thi đấu vậy, làm cho thanh âm phá lệ vang dội, hấp dẫn không ít khách nhân tới.