Chương 443: Lá Gan Càng Ngày Càng Lớn.
Cố Vân Đông nhìn thấy quả thực muốn cười chết mất, đại cô đây là dựa vào lớn họng mà kéo tới khách hàng đấy.
Có mấy người tới gian hàng của Cố Đại Phượng nhìn một chút, còn thật sự có người nhìn trúng tượng điêu khắc nhỏ của bà ấy.
Còn có người chạy đến cửa hàng của Tiểu Diên ngắm hoa, trong lúc nhất thời, dòng người bên này đột nhiên nhiều hơn.
Cố Vân Đông cảm thấy, đại cô chính là người có khiếu buôn bán, trước kia chẳng qua là bị chôn vùi.
Cô đứng bên ngoài nhìn một hồi lâu, thấy không có nhiều vấn đề, lúc này mới xoay người rời đi.
Một lần nữa lên xe ngựa, Đồng Thủy Đào mới hỏi: "Tiểu thư, chúng ta trở về sao? "
“Trước không trở về, đi tiệm thuốc của Thiệu đại ca đã."
"Dạ."
Cửa hàng thuốc của Thiệu Thanh Viễn đã được sửa chữa không sai biệt lắm, người trang trí vẫn là Phùng Đại Năng.
Trang trí cửa hàng Tân Minh Các, thật sự là một quảng bá lớn cho Phùng Đại Năng. Phùng Đại Năng bây giờ căn bản không còn thời gian trở về thôn Vĩnh Phúc, làm hết chỗ này đến chỗ khác, bận không đi đâu được.
Nhưng nghe nói Thiệu Thanh Viễn bên này muốn sửa chữa, ông ấy vẫn không nói hai lời mà tự mình tới.
Phùng Đại Năng luôn nhớ rõ mình có ngày hôm nay, là nhờ Cố Vân Đông giúp mình rất nhiều.
Bắt đầu từ căn nhà ngói gạch xanh của Cố gia, đến Cố Ký ở huyện thành, rồi đến Cố Ký ở phủ thành này, sau đó để tên ông từ cửa hàng trà sữa đến trong tai người phủ thành, đây đều là những thứ Cố Vân Đông mang đến cho ông.
Không có những cơ hội mà Vân Đông đưa đến cho ông, chỉ sợ đến bây giờ ông còn đang lắc lư trong thôn, nói không chừng ngay cả việc làm ăn nhỏ trong huyện thành cũng bị sư huynh kia chèn ép.
Cho nên chỉ cần Cố gia có nhu cầu, Phùng Đại Năng tuyệt đối không nói hai lời liền tới hỗ trợ.
Về phần Thiệu gia, dù sao cũng đã thuộc về Cố gia.
Lúc Cố Vân Đông đi vào cửa hàng, Phùng Đại Năng đang sửa sang lại cửa hàng.
Cố Vân Đông chào hỏi: "Phùng thúc vất vả rồi, Thiệu đại ca đâu?”
"Hắn ở trong khố phòng ở hậu viện."
Cố Vân Đông gật đầu, liền cất bước đi về phía khố phòng, cô không chú ý tới biểu tình muốn nói lại thôi của Phùng Đại Năng ở phía sau.
Chờ đến hậu viện, quả nhiên nghe được tiếng nói từ khố phòng bên kia truyền đến.
Thiệu Thanh Viễn đang xem dược liệu, cửa hàng này sắp khai trương, dược liệu tất nhiên đã vào vị trí.
Cố Vân Đông nhìn bóng lưng nghiêm túc của hắn, nghiêng đầu cười.
"Cười cái gì vậy?" Thiệu Thanh Viễn không quay đầu lại, nghe được tiếng bước chân của cô, biết là cô tới.
Hắn buông đương quy trong tay xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, từ trong khố phòng đi ra.
"Sao lại tới đây?"
Cố Vân Đông nhìn trái nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có người, lúc này mới tiến đến bên tai hắn nói: "Nhớ huynh.”
Đồng tử Thiệu Thanh Viễn co rụt lại, trực tiếp kéo cô vào khố phòng.
Cố Vân Đông ngẩn người, chóp mũi tràn ngập mùi thuốc đông y, ngay sau đó cửa khố phòng liền bị đóng lại.
Cô bị Thiệu Thanh Viễn kéo vào trong ngực, ôm chặt: "Nói lại lần nữa.”
Cố Vân Đông cười rộ lên: "Nhớ huynh.”
Thiệu Thanh Viễn cúi đầu, chuẩn xác tìm đến môi cô, nặng nề phủ lên.
Lúc này không giống như lần trước vừa chạm đã tách ra, hắn thậm chí có chút chưa thỏa mãn mấp máy.
Cố Vân Đông... Cũng cắn nhẹ một chút, bên tai nghe được tiếng tim đập dồn dập của hắn, rốt cuộc kéo ra một tia khoảng cách, ôm lấy thắt lưng hắn.
Đầu cô vùi vào lòng hắn: "Lá gan của huynh càng lúc càng lớn.”
Người này bắt đầu là kéo tay nhỏ, đến ôm, lại đến bây giờ...
Thật sự là tên nhóc tâm cơ thâm trầm, từng bước một, bước nào cũng rất nghiêm túc đúng không?
Kế tiếp, có phải là...
"Chờ muội cập kê, chúng ta thành thân đi." Thiệu Thanh Viễn nói.
Cố Vân Đông nghĩ thầm: Quả nhiên.
Cố Vân Đông ngẩng đầu, cười tủm tỉm mở miệng: "Cha muội không nỡ gả muội sớm như vậy."
“Vậy ta vào nhà cũng được." Ngay cả do dự cũng không có, Thiệu Thanh Viễn tiếp lời đặc biệt nhanh.
Cố Vân Đông cũng bị hắn làm cho nghẹn một chút, nhịn không được mà bật cười.
"Muội còn nhỏ."
"Tháng sau sẽ cập kê rồi, đến tuổi thành thân, không nhỏ."
"Muội là nói, thân thể muội còn chưa phát triển hết."
Thiệu Thanh Viễn hơi cứng đờ một chút, lòng bàn tay đang ôm cô cũng có chút nóng lên.
Cố Vân Đông hình như nghe được tiếng hắn nhẹ nuốt nước miếng, một lúc lâu sau mới nghe được âm thanh khàn khàn của hắn nói: "Có thể thành thân trước, trễ một chút lại viên phòng.”
Cố Vân Đông bị chính nước miếng của mình sặc, cô che miệng ho hai tiếng.
Viên phòng trễ? Người như huynh, vừa thấy không ai chú ý đến đã ôm ôm hôn hôn, sau khi thành thân có thể nhịn được sao? Có quỷ mới tin.
Thiệu Thanh Viễn: "Vân Đông, cha muội có mẹ muội rồi, còn có đệ đệ muội muội của muội. Nhưng ta chỉ có một mình, mỗi đêm về nhà, trong nhà vắng vẻ, ngay cả người nói chuyện cũng không có, có đôi khi không ngủ được, lại không biết nên làm gì. Muốn đi tìm muội, nói chuyện với muội cũng không tiện. Ta chỉ nghĩ miễn là ta có thể nhìn thấy muội mỗi ngày, vậy là đủ rồi.”
Cố Vân Đông ngẩng đầu, đối diện với thần sắc có chút ảm đạm của hắn, hơi mím môi.
Xong đời, hắn lại dùng chiêu này, cô mềm lòng thì làm sao bây giờ?
Cố Vân Đông há miệng, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện trung khí mười phần.
"Ông chủ Thiệu, ông chủ Thiệu, ngươi ở đâu?"
Cố Vân Đông rõ ràng cảm giác được cánh tay Thiệu Thanh Viễn căng lên, khí tức trên người trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
"Ông chủ Thiệu, chuyện ta nói với ngươi rốt cuộc ngươi có giải quyết được hay không?"
Tiếng nói càng ngày càng gần, Cố Vân Đông cũng nghe ra người đó là ai, là Hùng đại phu.
Cô lui về phía sau một bước, rời khỏi vòng tay Thiệu Thanh Viễn.
Sau đó, hơi thở bên người càng lạnh, bên tai truyền đến tiếng mắng của Thiệu Thanh Viễn: "Cái tên họ Hùng này..."
Hắn đưa tay sửa sang lại tóc cho Cố Vân Đông một chút, nói: "Ta đi ra ngoài gặp hắn.”
"Ừm."
Thiệu Thanh Viễn mở cửa khố phòng ra, Cố Vân Đông quay đầu, mơ hồ nghe được tiếng nói thầm trước khi hắn rời đi: "Vốn đã sắp đáp ứng rồi, đều tại lão Hùng này."
Cố Vân Đông: "..." Ta không có, đừng nói bậy, ai vốn định đáp ứng? Ai!!
Huynh mau quay lại, nói cho rõ ràng.
Cố Vân Đông đứng tại chỗ trừng mắt, rốt cuộc vẫn không đuổi theo. Cô sửa sang lại quần áo một chút, lại ở trong khố phòng một lát, làm bộ nhìn những dược liệu kia, lúc này mới chậm rãi đi ra ngoài.
Trong viện, Thiệu Thanh Viễn đang nói chuyện với Hùng đại phu.
Chẳng qua khuôn mặt Thiệu Thanh Viễn lạnh lẽo, bộ dạng thập phần mất hứng.
Hùng đại phu này tuy rằng hùng hổ, tính tình cũng lớn. Nhưng căn cứ vào phương diện y thuật, ở phương diện này ông ấy làm rất tốt, cũng rất kiên trì, cho nên ông ấy mới có thể gàn bướng như thế.
Hơn nữa ngày thường Thiệu Thanh Viễn cũng rất bao dung với ông ấy, cho ông ấy đủ tự do để phát huy. Cho nên Hùng đại phu ở trên phương diện dược liệu, y thuật có thể toàn quyền làm chủ.
Nhưng lúc này biểu tình này...
Hùng đại phu nói với hắn vài câu cũng không nhận được đáp lại của hắn, hơn nữa khí thế đối phương lại rất lạnh, thật đúng là làm cho ông có chút e ngại.
Chẳng lẽ, yêu cầu vừa rồi mình đưa ra thật sự quá đáng sao?
Dù sao chuyện ông nói hôm nay không liên quan đến y thuật, Hùng đại phu có chút không nắm chắc.
Ngay khi ông ấy nghĩ mình có nên đi trước một bước hay không, vừa ngẩng đầu liền thấy được Cố Vân Đông.