Chương 444: Khương Bảo
Hùng đại phu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đến chỗ cô: "Cố, Cố cô nương."
“Hùng đại phu tìm Thiệu đại ca có chuyện gì sao? "Cố Vân Đông liếc xéo Thiệu Thanh Viễn rồi đi tới bên này.
Hắn vẻ mặt bất đắc dĩ, ngược lại không còn lạnh mặt nữa.
Hùng đại phu vừa quay đầu lại, thấy hắn giống như đổi thành một con người khác, lập tức trợn tròn mắt.
Hắc hóa ra ngươi còn có hai bộ mặt, thái độ đối với ta và Cố Vân Đông cũng khác nhau quá lớn.
Tính chó này của Hùng đại phu lại có chút nổi lên rồi, hừ lạnh một tiếng, dứt khoát trực tiếp nói với Cố Vân Đông: "Ta muốn một tiểu nhị, hắn cứ lề mà lề mề không đồng ý. Ngươi nói xem hắn là một đại nam nhân, không thể dứt khoát một chút được sao?"
Cố Vân Đông liền tò mò: "Tiểu nhị nào?"
“Có một tiểu nhị rất thông minh, nói chuyện đặc biệt hợp khẩu vị của ta, nhận biết dược liệu cũng rất nhanh."
Cố Vân Đông nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, hắn liền nói: "Khương Bảo."
“Khương..." Đây không phải là tiểu nhị ở trong cửa hàng thuốc huyện thành sao?
Thiệu Thanh Viễn gật gật đầu: "Chính là hắn, huynh cũng không nói không cho hắn tới."
Hùng đại phu tức giận: "Nhưng ngươi nói phải sang năm mới cho phép hắn đến, vậy sao được? Cửa hàng sắp khai trương, hơn nữa, muộn mấy tháng, sớm mấy tháng cũng không khác gì nhau."
“Hắn sẽ kết hôn vào năm tới."
Hùng đại phu hừ lạnh: "Thành thân quan trọng hơn đến phủ thành làm tiểu nhị sao? Hắn tới sớm một chút, tương lai cũng có thể sớm có tiền đồ, hắn ở chỗ này học tập trước mấy tháng, sẽ rất quan trọng với cuộc đời hắn, ngươi có biết hay không. Thành thân thì sao vậy? Thành thân cũng chỉ có hai ba ngày, đến ngày lành hắn trở về không phải là được rồi sao?"
Cố Vân Đông nghe ra, đây chính là một người cuồng sự nghiệp.
Thiệu Thanh Viễn không nói với Hùng đại phu nữa, trực tiếp nói với Cố Vân Đông: "Trước khi thành thân phải chuẩn bị nhiều chuyện, thủ tục phức tạp, hai ba ngày khẳng định không đủ. Nếu đến phủ thành, đường xá xa xôi, sợ là bất tiện. Cha mẹ huynh đệ trong nhà hắn cũng phải dàn xếp trước, chờ sang năm sau khi hắn thành thân xong, vừa lúc đó Thung Tử cũng phải đến phủ thành, Khương Bảo nói bọn họ có thể cùng đi."
Cố Vân Đông cảm thấy an bài như vậy rất tốt, công việc tất nhiên quan trọng, nhưng chung thân đại sự lại càng không thể tùy ý có lệ.
Hai nhà nếu đã đính hôn, vậy sẽ phải thường xuyên đi lại, thảo luận chi tiết.
Cũng không thể một mình Khương Bảo đến phủ thành, mọi việc nhà bọn họ chỉ có cha mẹ hắn ra mặt chứ? Vậy sau này Hoa Lan gả qua, còn không bị người ta nói ba nói bốn, nói nàng ấy vội vàng gả qua sao? Ở nhà chồng cũng có thể không được coi trọng.
Hơn nữa nghe ý tứ của Thiệu Thanh Viễn, Khương Bảo cũng đồng ý chờ sau khi thành thân mới đến đây.
Nhưng không thể không nói, nhân tài quả nhiên đi đâu cũng có người cướp lấy.
Trước kia cô đã cảm thấy Khương Bảo thông minh, lần đầu tiên gặp mặt ấn tượng quá khắc sâu, hiện giờ còn được Hùng đại phu coi trọng.
"Vậy Hoa Lan Nhi cũng đến phủ thành sao?" Cố Vân Đông lại có ý định đưa Hoa Lan Nhi đến Tân Minh Các, một Tô Tinh vẫn quá ít.
Chuyện này Thiệu Thanh Viễn không biết.
"Phải chờ bọn họ thành thân xong rồi tự mình thương lượng quyết định. "
Thời nay, bình thường người chồng ra ngoài tìm việc kiếm công ăn, người vợ phải ở nhà lo việc nhà chăm sóc cha mẹ.
Nhưng nếu Khương Bảo cùng Lan Hoa Nhi thành thân, lại nói mới kết hôn còn quyến luyến, không chừng vẫn muốn mang người đi.
Chỉ cần Khương Bảo nguyện ý, hắn chắc chắn có thể thuyết phục người trong nhà.
Đã như vậy, Cố Vân Đông cũng không can thiệp, trước tiên chờ bọn họ tự quyết định đi.
Hùng đại phu ở một bên quả thực muốn tức chết.
"Ông chủ Thiệu, ngươi thật sự phải đợi đến năm sau mới cho Khương Bảo tới đây sao?"
Giọng ông ấy rất bén nhọn, trong lúc nhất thời có chút ầm ĩ.
Cuối cùng Thiệu Thanh Viễn quay đầu lại nhìn, thấy ông ấy có chút hổn hển, liền nói: "Hai lựa chọn, một là, ta đem Khương Bảo tới đây, sau này cửa hàng thuốc này cũng chỉ có một tiểu nhị là hắn. Hai, Khương Bảo qua mấy tháng nữa mới đến, trong tiệm thuốc có thể có hai tiểu nhị, Khương Bảo và A Trư."
Hùng đại phu bực bội, Khương Bảo ông ấy muốn, A Trư cũng muốn, không thể chọn cả hai sao?
Nhưng nhìn bộ dạng Thiệu Thanh Viễn không động vào được, Hùng đại phu... Chạy.
Cố Vân Đông trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng chạy thật nhanh của ông ấy, một lúc lâu sau, rốt cuộc khắc chế không được, "Ha ha ha" cười ra tiếng.
"Không thể tưởng được chân ông ấy còn rất lưu loát, ha ha ha, chạy nhanh như vậy. "
Thiệu Thanh Viễn cũng rất bất đắc dĩ, Hùng đại phu này thật sự là...
Cố Vân Đông cười đủ rồi, mới nhớ tới lời hắn vừa nói: "Huynh để A Trư ở lại cửa hàng thuốc làm tiểu nhị? Không phải nói cho bốn người bọn họ học võ, sau này làm hộ vệ sao?"
Thiệu Thanh Viễn: "Lần trước A Trư ở thôn trang nhận ra gốc dược liệu kia, sau khi trở về ta liền thử hắn, phát hiện hắn đối với phương diện này rất có hứng thú, cũng có thiên phú, đã hỏi ý kiến của hắn. Hắn muốn ở trong cửa hàng này làm tiểu nhị, học thêm chút bản lĩnh."
Đây là lựa chọn của hắn, Thiệu Thanh Viễn cũng sẽ không phản đối, dù sao chỉ cần A Trư không dừng việc học võ là được.
Cố Vân Đông bừng tỉnh, chẳng trách phủ thành chuẩn bị mở cửa hàng thuốc, Thiệu Thanh Viễn cũng không có ý định tuyển một tiểu nhị, hóa ra vốn đã có lựa chọn.
"Vậy nếu phủ thành bên này đã chọn được người, huynh muốn Khương Bảo và A Trư đều ở đây làm việc, cửa hàng thuốc bên huyện thành làm sao bây giờ? "
Huyện thành bên kia tìm một người khác là được, bên kia cửa hàng nhỏ, làm ăn cũng bình thường, chưởng quỹ tự mình kê dược lấy thuốc là đủ rồi. Lại tìm thêm một người làm việc chăm chỉ giúp đỡ dọn dẹp cửa hàng là được, không nhất định phải hiểu dược liệu."
Vị đại phu trong tiệm thuốc ở huyện thành kia không giống Hùng đại phu, y thuật Hùng đại phu rất tốt, cho nên sau khi đến phủ thành này khắp nơi tìm y quán, muốn cùng người ta luận bàn y thuật.
Chờ cửa hàng thuốc khai trương, tuy rằng ông ấy sẽ không giống như bây giờ, nhưng một tháng sẽ có mấy ngày chạy ra ngoài, cho nên trong cửa hàng thuốc cần Khương Bảo và A Trư hiểu dược liệu ở đây.
Lão đại phu huyện thành lại là người thích an ổn ở trong phòng không ra cửa, người tương đối phật hệ, có bệnh nhân đến, hắn liền kê đơn thuốc. Không có, hắn tự mình cầm quyển y thư tự mình xem, hoặc là sửa sang lại dược liệu, một ngày không di chuyển cũng được.
Quay đầu lại tìm tiểu nhị, lão đại phu kiên nhẫn dạy người ta một ít dược lý đơn giản là được.
Khương Bảo chính là từng bước từng bước học được như vậy.
Nhưng nói đến hôn sự của Khương Bảo và Lan Hoa Nhi, Thiệu Thanh Viễn lại không nhịn được nhìn Cố Vân Đông.
Hiện giờ Hùng đại phu đã đi rồi, đề tài kia có phải là có thể...
Thiệu Thanh Viễn vừa nghĩ, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân.
Hắn yên lặng nhắm mắt lại, nghĩ sao nói riêng khó khăn như vậy? Lần sau hắn dứt khoát cưỡi ngựa dẫn cô ấy ra ngoài tìm một chỗ không có người.
"Vân Đông."
Cố Vân Đông quay đầu, liền nhìn thấy Phùng Đại Năng lại đây, cô cười nói: "Phùng thúc bận việc xong rồi?"
“Gần như xong rồi." Phùng Đại Năng đi về phía bọn họ.
Vân Đông đã nhìn ra, Phùng thúc hình như có chuyện muốn nói.