Chương 445: Phùng Đại Năng Băn Khoăn
"Làm sao vậy, Phùng thúc, thúc tìm cháu có việc gì?"
Phùng Đại Năng có chút không được tự nhiên cười cười: "Kỳ thật, kỳ thật cũng không có việc gì, chỉ là nghe nói..."
Ông nhìn Cố Vân Đông một cái, thấy vẻ mặt hoang mang của cô, giọng cũng không khỏi thấp xuống: "Chính là nghe nói, ngươi tìm được cô cô cùng dượng rồi?"
“Đúng vậy, đã tìm được rồi."
Phùng Đại Năng sờ sờ đầu mình: "Chuyện này, chúc mừng ngươi."
“Cảm ơn Phùng thúc."
Cố Vân Đông cười, khóe mắt nhìn ra phía sau bức tường cách đó không xa có hai người đang đứng, liên tục nháy mắt với Phùng Đại Năng.
Phùng Đại Năng nhìn thấy, há miệng lại không biết nói gì, cuối cùng dứt khoát nói: "Vậy, vậy không có việc gì, ta đi trước..."
Hai người phía sau nghe xong lập tức sốt ruột.
Cố Vân Đông không khỏi nói: "Phùng thúc có chuyện muốn nói với cháu sao, không sao, thúc cứ nói, chúng ta đều là người thôn Vĩnh Phúc, không có gì phải để ý."
Phùng Đại Năng suy nghĩ một chút, cắn răng một cái, nói: "Ta nghe nói, nghe nói dượng ngươi cũng làm mộc, nên, chỉ muốn hỏi một chút, sau này, sau này nếu ngươi lại, lại mở cửa hàng, có phải dượng ngươi sẽ hỗ trợ ngươi không?"
Cố Vân Đông sửng sốt, không ngờ ông ấy lại nói chuyện này.
Nhưng hiển nhiên Phùng Đại Năng không phải hỏi cho mình, mà là thay hai người thợ mộc kia hỏi.
Đây là lo lắng cô có người thân cận hơn, sau này không cần bọn họ?
Cố Vân Đông không khỏi bật cười, nói: "Phùng thúc, bây giờ ngươi chính là người nổi tiếng trong phủ thành, sao vậy, còn sợ không có việc gì làm sao?"
“Nói cái gì mà nổi tiếng hay, không nổi tiếng, ta có thể có ngày hôm nay, không phải đều là ngươi giúp đỡ sao? Nếu không ta thậm chí không thể đi ra khỏi thôn."
Cố Vân Đông có thể hiểu được lo lắng của ông ấy, nhưng cô cảm thấy loại lo lắng này hoàn toàn không cần thiết.
"Phùng thúc, dượng ta tuy rằng cũng là thợ mộc, nhưng hắn không giống các ngươi, công việc của hắn tương đối tinh tế. Hơn nữa, bây giờ trong tay Phùng thúc có một đám người, đội ngũ chức vụ đã thành thục, ngươi còn lo lắng cái gì?”
Phùng Đại Năng thở dài một hơi: "Vân Đông à, ta cũng không sợ ngươi chê cười. Ta chỉ cảm thấy, sau này ngươi sẽ không cần chúng ta, trong lòng ta có chút hoảng hốt. Hahaha, vậy ta không sao rồi, ta đi làm việc."
Cố Vân Đông gật đầu, Phùng Đại Năng liền nhanh chóng chạy đi.
Hai người trốn sau tường lập tức kéo ông ấy, ba người lẩm bẩm nói chuyện.
Cố Vân Đông nhìn bóng lưng bọn họ, như có điều suy nghĩ.
"Sao muội cảm thấy, mỗi người đều quá ỷ lại vào muội?"
Chẳng lẽ thấy cô quá có chủ kiến?
Thiệu Thanh Viễn mấy lần muốn nói đều bị cắt đứt, hiện giờ đã không còn tâm tình nói chuyện nữa.
Chỉ là quay đầu nhìn bộ dạng nhíu mày của cô trông như rất phiền não, lại cảm thấy đáng yêu.
Không nhịn được giữ chặt tay cô: "Mị lực của muội quá lớn." Cho nên luôn trở thành tâm phúc của người khác.
Không nói Phùng Đại Năng, ngay cả thôn trưởng thôn Vĩnh Phúc Trần Lương, gặp chuyện lớn cũng nhịn không được chạy đến Cố gia tìm cô thương lượng.
Vân Đông của hắn, đi tới đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm trung tâm, làm cho người ta không tự chủ được muốn tới gần.
Giờ khắc này, Thiệu Thanh Viễn có một loại kiêu ngạo khó hiểu.
Cố Vân Đông bật cười, nhìn hắn nghiêm trang nói ra những lời này, thế nhưng lại cảm thấy có vài phần vui mừng đấy.
"Được rồi được rồi, mị lực của muội rất lớn, vậy bây giờ huynh đã trở thành vị hôn phu của muội, chẳng phải mị lực càng lớn hơn sao?"
Thiệu Thanh Viễn quay đầu lại, ánh mắt lại trở nên rục rịch, hắn cảm giác bầu không khí vừa biến mất đã quay trở lại.
Cố Vân Đông thấy thế, vội vàng rút tay lại rồi chạy: "Muội đến nhà Kha biểu cô.”
Cố Vân Đông chạy ra khỏi cửa, không bao lâu đã không thấy bóng dáng.
Hôm nay Vân Thư và Nguyên Trí đều đến nhà Kha biểu cô, cô tính đi đón người.
Đến Kha gia, quả nhiên nhìn thấy Kha biểu cô đang cao hứng chuẩn bị đồ ăn cho bọn chúng.
Kha biểu cô đối với hài tử luôn tốt, huống chi là Vân Thư Vân Khả Nguyên Trí cùng với Dương thị.
Nhưng lúc nhìn thấy Cố Vân Đông, bà liền xị mặt, chọc cố Vân Đông dở khóc dở cười.
Trong nhà Kha biểu cô đã có chút thay đổi, góc tường sân có thêm vài chậu hoa, hình như là Dương thị đưa cho bà ấy.
Trong nhà chính có thêm chút đồ chơi của trẻ con, còn có giấy mực cũng được chuẩn bị.
Cố Vân Đông nhìn có chút trầm mặc, Kha biểu cô sống một mình quá tịch mịch, nhưng hết lần này tới lần khác bà ấy lại không chịu đi theo mình dưỡng lão.
Tính tình thật sự cố chấp, khuyên nhiều còn nổi giận.
Hả? Dưỡng lão?
Cố Vân Đông đột nhiên nghĩ đến cái gì, đến trước mặt Kha biểu cô nói: "Biểu cô, người có nghĩ tới, đến Tân Minh Các làm việc không? Cũng không cần phải làm bất cứ điều gì, chỉ cần giúp đỡ một chút, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, muốn làm việc thì làm việc, mệt mỏi liền đến sương phòng của chúng ta ngủ, nhàm chán có thể cùng người khác tán gẫu. Còn tiền công, cháu cũng chỉ trả một chút cho có lệ, thế nào?"
Tay Kha biểu cô hơi dừng lại một chút, động tác rất nhỏ kia làm Cố Vân Đông sửng sốt.
Xem ra, Kha biểu cô đã nghĩ tới.
Nói như vậy ngược lại cô đã xem nhẹ, Cố Vân Đông lập tức có chút ảo não.
Nhưng Kha biểu cô hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ta đi làm gì? Nhiều người như vậy, chỉ với tính tình của ta, đã đắc tội khách nhân."
Cố Vân Đông cười ôm lấy tay bà ấy: "Không, Kha biểu cô tuy rằng luôn làm mặt hổ với cháu, nhưng rất có kiên nhẫn với trẻ con, biểu cô lại biết kể chuyện xưa. Người xem Khả Khả và Vân Thư Nguyên Trí đều thích người, Tân Minh Các chúng ta cũng có khách nhân nhỏ tuổi đến, người có thể chiếu cố bọn chúng, đúng không?"
Kha biểu cô trước kia đặc biệt nói nhiều, nhớ lúc Nhiếp Thông vừa mới gặp cô còn nhắc nhở, những đứa nhỏ xung quanh thấy Kha biểu cô đều sợ, bởi vì một khi bị bà ấy lôi kéo là có thể nói mãi không xong.
Nhưng trải qua một năm ở cùng Vân Thư, Kha biểu cô đã không xuất hiện loại tình huống này nữa, bởi vì Vân Thư còn có thể nói hơn so với bà ấy.
Có đôi khi Kha biểu cô kể chuyện xưa, Vân Thư nghe được một điểm nó thích, có thể nói luôn một hơi, Kha biểu cô cũng không có đường xen vào.
Huống hồ Tân Minh Các này là cô, Nhiếp Song, Đái phu nhân hợp lại mở ra.
Nhiếp Song thì không nói, Kha biểu cô là biểu cô ruột của nàng ấy, quan hệ rất tốt.
Đái phu nhân cũng biết Kha biểu cô, hai người cũng có giao tình.
Về phần Khâu ma ma hôm nay vừa mời về, Cố Vân Đông cảm thấy bà ấy và Kha biểu cô đại khái đều thuộc cùng một loại người, là loại người thông suốt không cần nói nhiều cũng có thể hiểu được ý tứ của nhau, không chừng hai người này cùng chí hướng còn có thể trở thành bằng hữu.
Kỳ thật trước kia Cố Vân Đông còn nghĩ tới, để Kha biểu cô làm chưởng quỹ.
Đáng tiếc ngay từ đầu đã bị Kha biểu cô cự tuyệt, bà ấy căn bản cũng không muốn gánh vác trách nhiệm như vậy, không có thời gian rảnh rỗi.
Cho nên Cố Vân Đông cũng không nhắc tới việc bảo Kha biểu cô đến Tân Minh Các, nhưng không nghĩ tới Kha biểu cô không muốn làm chưởng quỹ, nhưng đi Tân Minh Các làm việc lại không bài xích, còn có thể ở chung với nhiều hài tử như vậy.
Quả nhiên, khi Kha biểu cô nghe được câu nói sau của cô, biểu tình trên mặt không nhịn được, khóe miệng cong lên mang theo một tia cười.
"Được rồi, nếu ngươi thành tâm như vậy, vậy ta miễn cưỡng đi một chút cũng không sao.”