Chương 446: Đề nghị của Cố Vân Đông
Cố Vân Đông không nhịn được thầm liếc mắt, còn học được cách nói chuyện của cô nữa?
Nhưng Cố Vân Đông vẫn rất vui vì Kha biểu cô có thể đồng ý.
Vẫn có một vấn đề cô muốn đề cập tới.
“Biểu cô cũng không cần phải mệt mỏi quá, buổi sáng đến trễ một chút cũng không sao cả, dù sao sáng sớm vẫn chưa có khách. Buổi tối cũng về sớm một chút, không cần phải đợi đến khi đóng cửa, tuy Tân Minh Các cách nhà biểu cô không xa lắm, nhưng không cần thiết phải về quá muộn, cháu sẽ lo lắng.”
“Được rồi được rồi, đã biết.” Kha biểu cô đẩy cô ra: “Đừng lằng nhằng nữa, nhanh gọi mẹ ngươi với mấy đứa nhỏ đi rửa tay, đến ăn cơm.”
Cố Vân Đông mỉm cười đi ra ngoài, chờ sau khi mọi người ăn cơm trưa xong, cô lại đưa bọn họ về nhà.
Trong nhà chỉ còn lại Biển Hán và người Lữ gia, hôm qua Cố Đại Giang dẫn Vân Thư và Nguyên Trí trở về thư viện Thiên Hải một chuyến, tình cờ lại đụng phải Hạ phu tử, nên hôm nay đã bị Hạ phu tử gọi đến thư viện hỗ trợ chép sách, cho nên không ở nhà.
Biển Hán ngồi bên cạnh cửa sổ, ông đang cực kỳ tập trung chạm khắc miếng gỗ trên tay.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, ông mới ngẩng đầu lên, chào đón đứa con trai đang chạy vào, hỏi nó hôm nay đi ra ngoài có chuyện gì xảy ra.
Biển Nguyên Trí kể lại tỉ mỉ từng chuyện cho ông. Từ khi được gặp lại cha mẹ, nó cực kỳ hay làm nũng, tính cách cũng cởi mở hơn rất nhiều.
Cố Vân Đông nhìn Biển Hán, nghĩ đến lời nói của Phùng Đại Năng hôm nay.
Đúng là đối với những đồ cần phải chạm khắc tỉ mỉ thì đại dượng càng chuyên tâm hơn, ông cũng có thể làm một ít bàn ghế linh tinh. Nhưng nếu muốn đi theo đội thi công làm những việc sửa chữa cửa hàng, thì lại không phù hợp lắm.
Cố Vân Đông cảm thấy việc này cũng chẳng sao, có tay nghề tốt cũng rất giỏi, chẳng cần phải lo ăn lo mặc.
Hồi trước ở quê, người đến tìm đại dượng làm việc không nhiều lắm, cho nên kỹ năng của ông không mấy tiến bộ.
Nhưng mấy ngày gần đây, Cố Vân Đông nhìn qua mấy bức tượng điêu khắc, phát hiện trong có rất nhiều cái tinh xảo phức tạp.
Nghĩ một lát, Cố Vân Đông đi tới bên cạnh cửa sổ.
Biển Hán thấy cô đến đây, ngẩng đầu cười cười: “Vân Đông tìm ta có việc gì à?”
“Dạ…” Cố Vân Đông nhìn mấy đồ vật nhỏ mà ông chạm khắc ngày hôm nay, liền nói: “Dượng có bao giờ nghĩ đến, mình sẽ điêu khắc một bộ tượng điêu khắc hoàn chỉnh hay không”
“Bộ điêu khắc hoàn chỉnh?” Biển Hán không hiểu lắm.
Cố Vân Đông: “Ví dụ như, điêu khắc mười hai con giáp, có thể khắc cả chữ và hình dáng. Trên mặt gỗ khắc thêm ký hiệu đánh dấu, cho thấy là người đã điêu khắc chúng. Có những người mắc chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế, họ nhìn trúng một con giáp, nói không chừng cũng sẽ mua những con còn lại. Có những người thích sưu tầm, thì thích mua nguyên một bộ hoàn chỉnh, người cảm thấy như vậy có được không?”
Nguyên Trí nghe xong mắt sáng lên: “Đúng vậy, ta còn có thể khắc tứ quân tử mai lan trúc cúc*, những người đọc sách khẳng định sẽ thích.”
(*Tứ quân tử gồm 4 loài hoa thể hiện những những cốt cách chí khí ý của người quân tử thời xưa. Mai thuần khiết khiêm tốn, Lan ca ngợi bản thân không cầu vinh hiển, trúc ngay thẳng hiên ngang, cúc dám ngạo mạn khinh thường thế tục.)
Biển Hán càng nghe càng hưng phấn, đúng vậy, sao ông lại không nghĩ ra? Trước đây Biển Hán cũng từng nghĩ muốn điêu khắc gì đó.
Bây giờ nghe Vân Đông nói xong, ông đột nhiên có cảm giác mình được khai sáng.
“Ngươi nói đúng, ta, ta lập tức bắt đầu chạm khắc mười hai con giáp.”
Nguyên Trí kích động: “Cha, để con giúp người viết.”
Cố Vân Đông thấy cha con hai người bắt đầu bận rộn, liền mỉm cười, rời đi.
Hai người Biển Hán và Nguyên Trí mỗi người một việc bận bịu đến quên cả thời gian, đến khi sắc trời dần buông xuống mới phát hiện
Cố đại cô…… vẫn chưa trở về.
Biển Hán tức khắc cảm thấy lo lắng: “Nguyên Trí, con ra cửa nhìn xem, sao mẹ con vẫn chưa trở về?”
Nguyên Trí đặt bút xuống, vừa định đi ra ngoài, thì thấy cửa sân bị mở ra.
Biển Nguyên Trí ngẩng đầu, thấy mẹ mình mặt mày phấn phởi đi vào nhà.
Thay trái bà cầm một cái tay nải, tay phải lại cầm một cái rổ, cũng không biết bên trong đựng cái gì.
Gương mặt thằng bé vui vẻ, vội vàng chạy qua: “Mẹ, rốt cục người cũng về rồi.”
Nụ cười trên khuôn mặt Cố Đại Phượng càng tươi hơn, bà xoa mạnh đầu đứa nhỏ, nhìn Cố Đại Giang và Cố Vân Đông cũng đang bước ra ngoài, nói: “Đại đệ, Vân Đông, đây là thịt, buổi tối chúng ta nướng thịt ăn.”
Bước chân Cố Đại Giang hơi khựng lại, ông khẽ nhíu mày: “Giọng nói của tỷ bị làm sao thế?”
Cố Đại Phượng khẽ ho khan, cổ họng bà quả thật có chút khó chịu, giọng nói cũng hơi khàn khàn.
Cố Vân Đông cũng đoán được, chắc là do bà gắng sức hét quá to, kết quả làm hỏng giọng nói của mình.
Ai, đáng lẽ cô nên nghĩ ra sớm hơn, quên mất không nhắc nhở bà ấy.
Ai mà ngờ được đại cô lại thành thực như vậy, một hai phải chờ đến khi không nói được nữa mới ngừng lại.
“Giọng ta không sao đâu, ta uống nhiều nước ấm là đỡ.” Cố Đại Phượng bây giờ đang tràn trề sức lực, nên bà chẳng hề để bụng vẫy vẫy tay. Giọng nói là cái gì? Bà không biết.
Cố Vân Đông bước lên trước, nhận lấy cái rổ trong tay Cố Đại Phượng, mở vải bố phía trên ra, phát hiện ngoại trừ một một miếng thịt, thì còn có một cái chậu hoa, chắc là mẹ con Tiểu Diên đưa cho bà.
“Thịt này cũng phải đến hai cân, đại cô, hôm nay người buôn bán tốt lắm sao?”
Cố Đại Phượng cười hắc hắc, thấy Biển Hán được Lữ Thắng đưa ra ngoài. Bà liền thần thần bí bí đi đến nhà chính, tháo tay nải trên lưng xuống.
“Ta nói cho các người biết, hôm nay việc buôn bán cực kỳ tốt, ta đã bán hết hơn một nửa số tượng gỗ rồi.”
Bà vừa nói vừa mở tay nải ra, vốn dĩ bên trong đâu ắp tượng gỗ nhưng bây giờ chỉ còn dư lại vài cái, còn là những cái rất nhỏ.
Cố Đại Phượng lấy một cái bao bố trên người mình, sau đó mở ra, rồi lại từ bên trong lấy một cái túi tiền.
Túi tiền kia nhìn nặng trĩu, tiếng va chạm nhẹ nhàng kêu leng keng, vừa nghe đã biết bên trong đều là tiền đồng.
Cố Đại Phượng vẻ mặt hào hứng mở túi vải, đổ hết tiền đồng ra ngoài.
‘Ào’ một cái, tiền đồng lập tức phủ kín hơn phân nửa cái bàn.
Mấy đứa nhỏ bên cạnh kích động kêu lên: “Oa, thật nhiều tiền.”
Cố Đại Phượng cực kỳ kiêu ngạo nói: "Hôm nay ta lời được 700 văn tiền, phủ thành rất nhiều người, ta ở chợ vừa mới ngồi xuống rao hàng, lập tức đã có rất nhiều người vây lại. Hơn nữa bọn họ đều rất có tiền, ngoại trừ một số người cò kè mặc cả vài lần ra, thì những người khác nhìn thấy đồ mình vừa ý là mua luôn.”
Bà dáng vẻ cam khái nói: “Chỉ là giọng nói của mấy người bán hàng rong bên cạnh đều rất lớn. Mọi người kiếm sống đều không dễ dàng gì.”
Cố Vân Đông: “……”
Đại cô ngày mai người ngàn vạn lần đừng làm như vậy nữa, cô sợ có người nói rằng bà ấy coi chợ tranh hoa chim như chợ bán thức ăn.
Nhưng những người khác lại rất tán đồng với lời nói của Cố Đại Phượng, mấy đứa nhỏ cầm tiền đồng lên bắt đầu đếm.
Chỉ có Cố Đại Giang lại nhíu mày: “Người ta giọng lớn, tỷ liền bắt chước theo? Tỷ cũng không cần dùng sức như vậy, nhìn bộ dáng này của tỷ, ngày mai có khi còn chẳng nói chuyện được, nói gì đến đi bán tượng gỗ.”
Cố Vân Đông gượng cười, cha người nói sai rồi, không phải Cố đại cô bắt chước người ta hô, mà là người ta bắt chước Cố đại cô hô, đây là do đại cô lôi kéo mọi người.
Sau khi bị Cố Đại Giang mắng một phen Cố Đại Phượng như bị sét đánh, đúng vậy, vừa rồi bà quá hưng phấn nên đã quên mất việc này.
Bà bị mất giọng rồi, ngày mai buôn bán như thế nào bây giờ?