Chương 447: Tính Sai
Nghĩ đến đây, Cố Đại Phương không nhịn được hung hăng vỗ đùi cái đét: “Là ta tính sai rồi.”
Đây không phải tại vì lần đầu tiên bà kiếm được nhiều tiền như vậy, cho nên mới cao hứng quá sao? Trước kia lúc ở huyện Giang Dụ, đều là trượng phu bà đi bán tượng chỗ. Ông ấy thường xuyên cầm một tay nải đầy tượng gỗ đến huyện thành, lúc trở về vẫn cầm nguyên túi đó, tiền cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.
Ở huyện Giang Dụ người mua tượng gỗ quá ít, cho nên hôm nay là lần đầu tiên Cố Đại Phượng đi bán hàng, trong lòng bà cũng thấp tha thấp thỏm, nghĩ có thể bán được vài cái là được rồi, không ngờ phủ thành nhiều kẻ có tiền như vậy.
Bà bán được một cái thì giọng nói cũng cao hơn một chút, sau vài lần như vậy, thì bà chẳng thể quan tâm đến điều gì nữa?
Cố Đại Giang lắc đầu, hỏi Ngưu thẩm: “Trong nhà có trà hoa cúc đường phèn không?”
“Có, lão gia.”
“Pha cho tỷ ấy một ly.”
Cố Đại Phượng lấy tay sờ sờ cổ họng mình, cuối cùng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Biển Hán lo lắng nói: “Ngày mai nàng ở nhà nghỉ ngơi, chăm sóc cái cổ họng của mình cho tốt đi đã.”
“Sao thế được? Vất vả lắm hôm nay mới có khởi đầu tốt đẹp, đương nhiên ngày mai ta muốn rèn sắt khi còn nóng.”
“Nhưng mà……”
Cố Đại Phượng trừng mắt nhìn liếc nhìn ông một cái: “Cổ họng đau không thể nói chuyện, thì không cho phép ta khua tay múa chân à?”
Biển Hán bất đắc dĩ nói: “Cho dù nàng muốn bán, thì tượng gỗ trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu, hôm nay gần như đều bị nàng bán hết rồi.”
Những tượng gỗ mà Cố Đại Phượng bán hôm nay, đều là mấy cái mà ông lén lút khắc lúc còn ở Chu phủ, số lượng thật sự không có nhiều lắm.
Mấy ngày nay ở nhà, bởi vì sức khỏe ông không tốt, nên Cố Đại Giang đã nghiêm cấm ông không được làm việc quá sức, khi rảnh rỗi thì phơi nắng, ngủ, hoặc là ăn uống gì đó, nên thời gian điêu khắc mỗi ngày của ông rất hạn chế.
Bởi vậy nên không có nhiều tượng điêu khắc.
Cố Đại Phượng nghe ông nói như vậy thì ngẩn người, nói như vậy…… Hình như cũng đúng.
Ai, tốc độ điêu khắc không theo kịp tốc độ bán của bà cũng rất đáng lo ngại.
Vào lúc này, mấy đứa nhỏ rốt cuộc cũng đếm xong tiền, trông dáng vẻ chúng cực kì hưng phấn.
“650 văn tiền, mẹ ơi, thiếu đâu mất 50 văn rồi.” Biển Nguyên Trí giơ tay báo cáo tình huống.
Cố Đại Phượng vỗ vỗ tay thằng bé xuống: “Không phải là dùng để mua thịt rồi à?”
“A, đúng rồi, con quên mất.” Thằng bé gãi gãi đầu, rất nhanh lại vui vẻ trở lại: “Mẹ thật là lợi hại, có thể kiếm được nhiều tiền lời như vậy.”
“Đây là điều đương nhiên.” Cố Đại Phượng cực kỳ đắc ý.
Cố Vân Đông cũng lên tiếng nói: "Cháu biết đại cô quả nhiên có khả năng buôn bán mà, nhìn đống tiền đồng này xem, không có mấy người bán được từng này tiền chỉ trong nửa ngày đâu.”
Tuy rằng bây giờ 700 văn tiền đối với Cố Vân Đông mà nói cũng chẳng đáng bao nhiêu, nhưng đối với Cố đại cô thì lại khác.
Trước kia bà ấy hận không thể bẻ một văn tiền thành hai, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có hai ba lượng bạc phí sinh hoạt, bây giờ mới một ngày mà bà đã kiếm được tiền sinh hoạt của một quý, bà có thể không vui ư?
Điều này có nghĩa là bản thân bà cũng rất quan trọng.
Quả nhiên, Cố Đại Phượng nghe được thấy Cố Vân Đông nói như vậy, càng thêm xúc động, liên tục gật đầu, nói: “Giống ngươi.”
Cố Đại Giang: “……” Ngược rồi, đáng ra chất nữ phải giống cô cô chứ.
Nhưng mà với thành tựu hôm nay của đại tỷ, ông vẫn tỏ vẻ tán thành, còn vui vẻ khen ngợi vài câu.
Ông nói xong, những người khác cũng lập tức mồm năm miệng mười khen bà.
Khen đến mức cả người Cố Đại Phượng có chút lâng lâng, suýt chút nữa thì cho rằng mình sắp sửa trở thành người giàu có số một.
Tối hôm đó, sau khi ăn hết hai cân thịt mỡ mà mình mua, Cố Đại Phượng chỉ cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Nhưng đến tối, Cố đại cô vẫn gõ cửa phòng Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông mở cửa nhìn thấy bà thì sửng sốt một chút, liền nhanh chóng mời bà vào: “Đại cô người tìm cháu có việc gì sao?”
Cố Đại Phượng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Vân Đông đóng cửa lại, thấy vẻ mặt của bà, không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy? Có phải hôm nay ở chợ gặp phiền phức gì không?”
“Hả? Không có phiền phức gì cả, ở chợ khá tốt, rất náo nhiệt.” Giọng nói Cố Đại Phượng vẫn còn khan giọng, thậm chí còn có vẻ nghiêm trọng hơn, khi nói chuyện phảng phất như đang nói hơi.
Cố Vân Đông lẳng lặng ngước đầu lên nhìn trời, náo nhiệt?? Đúng hơn là đi so giọng.
Cố Đại Phượng cúi đầu, từ trong ngực lấy ra một cái túi đồ.
Cố Vân Đông nhìn chăm chú, đây không phải là cái túi tiền lúc nãy à?
Cố Đại Phượng nhìn túi tiền cười mãn nguyện một tiếng, sau đó đặt lên trên bàn, nói: “Cái này cho cháu.”
“Cho cháu? Để làm cái gì?” Cố Vân Đông có chút ngây ngốc.
Cố Đại Phượng liếc xéo cô một cái: “Cháu để cho chúng ta ở lại, lo ăn lo mặc cho chúng ta, để cho Nguyên Trí đi đọc sách, lại còn chữa trị chân cho đại dượng, chúng ta cũng không thể cứ ăn bám như vậy? Ta biết tiền trong nhà đều do cháu quản lý, cho nên ta không đưa cho cha cháu, cháu cứ giữ lấy đi, tuy rằng không nhiều lắm. Nhưng mà về sau đại cô sẽ chăm chỉ nỗ lực kiếm tiền.”
Cố Vân Đông hiểu được, đại cô không thể yên tâm, thoải mái tận hưởng mọi thứ ở đây.
Bà là người ân oán rõ ràng, từ việc bà trì hoãn theo cô cho tới sau khi đến đây việc đầu tiên bà làm là vội vã đến chợ bán tượng gỗ, là cô đã có thể đã nhìn ra.
Cố Vân Đông cũng biết rằng, tuy bọn họ có tình cảm tốt với đại cô, đại cô và cha lại là tỷ đệ ruột từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau.
Nhưng nói cho cùng bây giờ đã là hai gia đình, bọn họ có thể giúp đại cô vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng không có khả năng giúp đỡ bọn họ cả đời.
Cho nên Cố Vân Đông không ngăn cản đại dượng tiếp tục điêu khắc, không ngăn cản đại cô đến chợ bán tượng gỗ, bọn họ sớm hay muộn cũng phải dựa vào chính sức mình để sống.
Nhưng, chưa phải bây giờ.
Cố Vân Đông cầm lấy túi tiền, rồi lại trả về cho Cố Đại Phượng.
“Đại cô, cháu hiểu tấm lòng của người. Nhưng tiền này đại cô cứ cầm về đi, bây giờ người đưa tiền cho cháu, vậy thì người lấy đâu ra tiền vốn để buôn bán?”
“……” Cố Đại Phượng chớp chớp mắt, tiền vốn buôn bán?
Điêu khắc cần dùng đầu gỗ, lúc trước ở Chu phủ, là Nhậm ma ma mang đến cho bọn họ.
Hồi còn ở quê, thì Biển Hán lên núi đốn hạ, một cái cây cứng cáp, có thể sử dụng thật lâu.
Nhưng ở phủ thành, hình như không thể tùy tiện chặt cây.
Cố Đại Phượng thật sự chưa từng nghĩ đến điều này.
“Hơn nữa đại cô, bây giờ tay nghề của đại dượng càng ngày càng tốt, tương lai còn có thể điêu khắc ra những bức tượng ý nghĩa, phức tạp hơn để bán cho mấy nhà phú hộ. Những tượng gỗ như vậy cũng có yêu cầu rất cao về vật liệu. Đến lúc đó để mua được gỗ tốt, còn phải cần đến bạc đúng không?”
Cố Đại Phượng ngẫm lại thấy cũng đúng: “Vậy, vậy thì tiền này ta sẽ cầm về trước?”
“Vâng, đại cô cầm về đi.” Cố Vân Đông gật đầu khẳng định: “Chờ tương lai đại cô kiếm được thật nhiều tiền, người lấy bạc ném cháu, cháu cũng sẽ không trốn tránh.”
“Phụt…… nói lung tung cái gì thế, lại còn lấy bạc ném cháu, ta mới thấy không nỡ.”
Cố Vân Đông: “Đại cô là cô không nỡ cháu, hay là không nỡ bạc?”
“Đương nhiên là bạc rồi, da mặt cháu dày như vậy, ném cháu thì có tác dụng gì.” Cố đại cô cũng là người dứt khoát, thấy Cố Vân Đông đã nói như vậy, bà cũng không hề tỏ vẻ một hai nhất định phải đưa, lập tức cầm túi tiền đứng dậy: “Được, trước tiên ta không đưa tiền cho cháu nữa, lát nữa ta đi mua thêm mấy cân thịt về.”