Chương 448: Xe Lăn.
Cố Vân Đông nghĩ đến mấy miếng thịt mỡ tối nay, chỉ cảm thấy trong bụng không thoải mái.
Cô yếu ớt nhỏ giọng nói: “Đại cô, lần tới mua thịt nạc có được không?”
“Cái đồ ngốc này, thịt nạc không có chất béo, cũng chẳng rẻ hơn thịt mỡ được mấy văn tiền, đương nhiên mua thịt mỡ vẫn lời hơn. Cắn một miếng, thơm ngon cực kỳ.”
Không, cô từ chối.
Cố Đại Phượng đã cầm túi tiền đi mất rồi, tư thế như thể ngày khác mà bán được nhiều tượng gỗ thì sẽ lại mua thêm hai cân thịt mỡ, Cố Vân Đông bất chợt cảm thấy có chút hối hận vì không nhận lấy túi tiền kia.
Ngày hôm sau, Cố Đại Phượng không đến chợ, thứ nhất là vì tượng gỗ không còn nhiều lắm, thứ hai là bà đã hoàn toàn mất giọng.
Ba là, ngày mai Vân Thư và Nguyên Trí sẽ phải quay trở lại huyện Phượng Giang.
Kỳ nghỉ sắp sửa kết thúc, hai đứa nhỏ đã đến lúc phải quay về học đường đọc sách.
Bởi vậy cả ngày nay, hai đứa nhỏ không hề đi ra ngoài chơi mà ở nhà nghỉ ngơi cùng với cha mẹ.
Nguyên Trí vô cùng tiếc nuối, dường như cả ngày đều bám dính bên người bọn họ.
Cố Đại Phượng không nói chuyện được, thằng bé liền cầm sách đọc cho bà nghe, Vân Thư thấy thế, cũng không nhịn được cầm sách đọc theo.
Trong viện đều là giọng đọc non nớt của hai đứa nhỏ.
Cố Đại Phượng nhìn nhìn, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.
Thật tốt, trước đây bà chưa từng nghĩ, con trai còn có thể đọc sách. Đứa nhỏ cầm một quyển sách đắc ý rung đùi, những chữ viết đó đối với bà mà nói dường như xa xôi không thể nào chạm tới, nhưng từng từ từng từ lại đang bật ra khỏi miệng thằng bé. Dù bà nghe chẳng hiểu lắm, nhưng vẫn thấy rất êm tai.
Ánh nắng mặt trời ấm áp, làm người ta cực kỳ thoải mái.
Cho đến sau buổi trưa, Thiệu Thanh Viễn và Hùng đại phu tới.
Không chỉ có người đến, mà họ còn mang theo một thứ khiến cho người ta khinh ngạc…xe lăn.
Xe lăn này hơi cồng kềnh một chút, nhưng ở trong mắt mọi người, thứ này là đồ vật cực kỳ quý giá và lợi hại.
Thiệu Thanh Viễn và Lữ Thắng thật cẩn thận đỡ Biển Hán ngồi lên xe lăn. Cố Đại Phượng đứng ở phía sau, con ngươi sáng rực, hai tay bà mướt mồ hôi, cẩn thận đẩy vài bước.
Bánh xe lăn trên phiến đá xanh, kêu lộc cà lộc cộc, rơi vào trong tai Biển Hán, suýt chút nữa làm ông vui đến phát khóc.
Từ sau khi hai chân bị gãy, ông ở Chu phủ kia hơn một năm, hầu như không bao giờ đi ra khỏi cửa.
Cố Đại Phượng gầy yếu, không thể đỡ ông dậy được, ông cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho bà, Biển Hán gần như chuyện gì cũng nằm ở trên giường giải quyết.
Sau này về đến nhà, ra vào cửa đều có người đến ôm đi.
Mỗi một lần như vậy Biển Hán đều cảm thấy rất ngượng ngùng, cảm giác mình gây phiền phức cho người khác.
Hiện giờ có cái xe lăn bằng gỗ này, người khác không cần phải cõng ông đi tới đi lui nữa. Tâm trạng ông cực kỳ kích động, ngón tay bắt đầu hơi hơi run rẩy.
Cố Đại Phượng đẩy ông đi hai vòng, sau đó ông quay đầu lại nói với bà: “Ta, để ta tự mình thử xem.”
“Vậy chàng cẩn thẩn một chút.”
“Ừ, không có việc gì đâu.” Biển Hán thở ra một hơi, lau tay vào quần áo, rồi nắm lấy hai cái bánh xe.
Bánh xe làm bằng gỗ, rất nặng, để đẩy chúng về phía trước thì đòi hỏi rất nhiều sức lực.
Biển Hán ngồi ở phía trên, nó không tự hoạt động.
Nhưng ông vẫn không từ bỏ, cho đến khi cả người toát đầy mồ hôi, cuối cùng xe lăn cũng tiến về phía trước.
Một khi đã bắt đầu đi, có quán tính rồi, lúc đẩy có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cố Đại Phượng thốt lên: “Thật tốt quá.”
Biển Hán quay đầu lại, mồ hôi nhễ nhại đầy trán, nhưng nụ cười trên mặt lại cực kỳ thỏa mãn.
Sau đó Hùng đại phu bắt mạch kiểm tra cho ông, nói rằng trong khoảng thời gian này ông tĩnh dưỡng rất tốt, mấy ngày nữa có thể bắt đầu trị chân.
Cả nhà ai cũng rất vui mừng, nhưng sự vui vẻ này chỉ kéo dài đến buổi tối, sau đó chỉ còn lại sự thương cảm.
Cố Đại Phượng không nỡ xa Nguyên Trí, đặc biệt lúc nhìn dáng người nhỏ bé của nó cuộn tròn thành một cục nằm giữa hai người, đôi tay bám chặt lấy bọn họ không chịu buông, trên khuôn mặt đỏ bừng nhỏ nhắn vẫn đang nở nụ cười.
Bà muốn đi cùng với thằng bé về thôn Vĩnh Phúc, bọn họ vừa mới gặp lại nhau không được lâu, làm sao bà cam lòng chia xa được, bà chỉ hận không thể thời thời khắc khắc đều có thể ở bên nhau.
Không được, việc đọc sách của Nguyên Trí quan trọng, mà cha thằng bé phải ở lại điều trị chân, bà cũng muốn bán tượng gỗ kiếm tiền, nên không rời đi được.
Ở phủ thành có nhiều người mua, nên không lo không có nguồn tiêu thụ, về huyện thành chỉ sợ không buôn bán được.
Biển Hán nhìn bà, rồi lại nhìn nhìn con trai, một lúc lâu rồi nói: “Nếu không, nàng đi cùng Nguyên Trí về thôn Vĩnh Phúc.”
Cố Đại Phượng sửng sốt: “Chàng …”
“Đi…gặp Mộ Lan.” Mộ phần của Biển Mộ Lan bây giờ đang ở thôn Vĩnh Phúc.
Nói đến nữ nhi, hai người lại lặng đi, đau xót đến thắt lại.
Đứa con gái nhỏ của bọn họ mới có hai mươi tuổi, cả đời chưa từng được hưởng phúc, làm sao lại hết lần này đến lần khác……
Cố Đại Phượng hai mắt ngấn lệ, mũi nghẹn lại. Bà duỗi tay, hung hăng chùi nước mắt, thanh âm khàn khàn nói: “Được, ta trở về gặp con bé, nói cho nó biết chúng ta rất tốt, không cần lo lắng cho chúng ta, để nó yên tâm, ra đi thanh thản. Kiếp sau con bé vẫn là con gái của chúng ta, chúng ta sẽ yêu thương chăm sóc tốt cho nó.”
“…… Được.” Giọng Biển Hán cũng khàn khàn nói: “Chờ nàng quay vể, ta lại tiếp tục trị chân.”
“Vậy chàng nhớ ăn uống đầy đủ, cái xe lăn kia quá nặng, chàng không cần gắng sức quá, đừng để té bị thương. Phải nhanh chữa khỏi chân, để còn trở về thôn Vĩnh Phúc gặp Mộ Lan.”
“Nàng cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng chỉ ưu tiên Nguyên Trí.”
“Được.”
Dù xa nhau có vài ngày, nhưng hai người vẫn nói chuyện với nhau một lúc lâu.
Ngày hôm sau, Nguyên Trí phát hiện lúc mẹ thu dọn đồ đạc cho nó, bà cũng thu dọn thêm đồ đạc của mình.
Chỉ đi có mấy ngày, không cần phải mang quá nhiều đồ.
Cố Đại Phượng mang theo vài cái tượng gỗ, dự định sẽ đốt cho Biển Mộ Lan.
Sáng sớm xe ngựa đã chờ sẵn ở trước cổng viện, lần này Thiệu Thanh Viễn tự mình đưa Vân Thư và Nguyên Trí trở về.
Hắn cũng muốn về huyện thành một chuyến, thứ nhất là hỏi Tần Văn Tranh về tính trạng của Đào gia, thứ hai là để thu thập dược liệu.
Từ khi Thiệu Thanh Viễn mở tiệm thuốc, hắn đã liên hệ được với vài vị trồng thuốc, thu mua một ít dược liệu trong tay bọn họ. Giá cả hắn đưa ra vừa phải, nên mọi người đều vui vẻ bán cho hắn.
Cố gia rất yên tâm khi giao Vân Thư và Nguyên Trí cho hắn.
Chỉ là không ngờ, Cố Đại Phượng nói rằng bà cũng muốn trở về một chuyến.
Cố Vân Đông nghe xong lý do của bà, khẽ gật đầu: “Cũng tốt, Nguyên Trí biết chỗ của biểu tỷ, nhưng mà đường núi khó đi, đến lúc đó để Thiệu đại ca đưa hai người đến đó.”
Thiệu Thanh Viễn ở bên cạnh gật đầu: “Yên tâm, đại cô bên này cứ giao cho ta.”
Biển Hán cũng muốn trở về, nhưng chân cẳng ông như này không thích hợp đi đường xa, trên đường nếu xe ngựa quá xóc nảy, chỉ sợ hai chân ông thật vất vả mới dưỡng tốt được sẽ càng nghiêm trọng.
Hùng đại phu kiến nghị ông mấy ngày nay nên ở nhà, xoa bóp đùi nhiều hơn.
Lúc này Biển Hán đang ngồi trên xe xe lăn, được Cố Đại Giang đẩy tới cửa, nhìn vợ con lên xe ngựa, chậm rãi đi về phía đầu hẻm.
Sau một lúc lâu, đến khi xe ngựa hoàn toàn biến mất, Cố Vân Đông mới nói: “Đi về nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm, người đừng để bị cảm lạnh.”
Biển Hán lưu luyến thu hồi tầm mắt, bây giờ đoàn người mới quay vào nhà.
Cố Vân Đông quay lưng về phía bọn họ, không ai thấy được ánh sáng rực cháy lóe lên trong con ngươi của cô.
Vân Thư và những người khác đã đi rồi, có chút một số món nợ, cũng cần phải tính toán lại.
Ví dụ như, vị ở Chu phủ…… Cố di nương kia.