Chương 449: Đi Tính Sổ.
Tiễn xe ngựa của Thiệu Thanh Viễn, sau bữa cơm trưa một lúc lâu, Cố Vân Đông liền bảo Đồng Thủy Đào chuẩn bị xe sau đó nói với Cố Đại Giang muốn đến cửa hàng xem một chút.
Nhưng đợi đến khi xe ngựa rẽ ra đầu ngõ, Cố Vân Đông lại đột nhiên phân phó Đồng Thủy Đào: “Đi Chu phủ.”
“Dạ.” Đồng Thủy Đào dừng một chút sau đó lập tức hiểu được tiểu thư muốn làm gì, dù sao nàng cũng đã đi theo tiểu thư lâu như vậy.
Đồng Thủy Đào đã trông mong mấy ngày nay, chỉ hy vọng tiểu thư đi tính sổ Cố Thu Nguyệt kia.
Người này thật sự là táng tận lương tâm chuyện xấu gì cũng dám làm, đối với tỷ muội huynh đệ ruột thịt của mình một chút tình cảm cũng không có, nên bị báo ứng.
Nhưng tiểu thư vẫn luôn không hành động, Đồng Thủy Đào còn cho rằng tiểu thư muốn bỏ qua.
Hóa ra là có ý định muốn chờ thiếu gia bọn họ rời đi sau đó mới động thủ.
Tốc độ đánh xe ngựa của nàng lập tức nhanh lên: "Tiểu thư, chúng ta đi Chu phủ có phải là trực tiếp nói chuyện với Chu lão gia không?”
“Không.”
“Vì sao? Chu lão gia sợ tiểu thư như vậy, nếu biết Cố di nương nhà bọn họ và tiểu thư có thù oán, chắc chắn sẽ tính sổ bà ta thật tốt. Tựa như vị thiếu gia họ Bành ở huyện thành lúc trước, coi như cho tiểu thư mặt mũi.”
Cố Vân Đông dựa vào cửa sổ xe nghe vậy nhịn không được bật cười, cho cô mặt mũi?
Bành Trọng Phi cho cô mặt mũi chỗ nào? Là cho vị thần tiên không tồn tại mà cô nói kia mặt mũi, hơn nữa Bành Trọng Phi căn bản bị Cố Tiên Nhi tính kế nên lòng mang oán hận với cô ta, còn có Diêu thị và Hạ di nương âm thầm dùng sức châm ngòi ly gián, lúc này mới làm cho Cố Tiên Nhi không có cơ hội xoay người.
Nhưng Chu Đại Phú thì khác, hắn đối với Cố Thu Nguyệt… Là yêu thích, cũng không biết ánh mắt người này bị gì. Dù sao cũng có thể nhìn ra hiện tại hắn vẫn chưa buông tha bà ta, Chu Đại Phú còn đối xử với Cố Thu Nguyệt rất tốt.
Nhắc mới nhớ, tại sao con của nhà cũ Cố gia và Triệu thị này lại thích làm vợ lẽ như vậy? Chẳng lẽ đây là gien di truyền? Như vậy xem ra tiểu thúc thuộc về loại đột biến gien.
“Chu Đại Phú sợ ta nhưng hắn cũng hận ta. Nếu hắn biết quan hệ giữa Cố Thu Nguyệt và ta, khó bảo đảm sẽ không lấy việc này ra làm lớn chuyện, không chừng chúng ta còn giúp Cố Thu Nguyệt một phen, để cho hai người này cùng chung kẻ địch đối phó với ta.”
Đồng Thủy Đào vừa nghe, hình như còn rất có lý.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Trực tiếp bắt Cố Thu Nguyệt đánh cho tàn phế?”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, “Tiểu Đào Tử, chúng ta là người văn minh không nên đụng một tí liền đánh đánh giết giết. Đây là ngươi nói ở trước mặt ta, nếu ở bên ngoài mà nói lời này không chừng người khác còn tưởng rằng ta rất tàn bào.”
Chẳng lẽ…… Đó không phải là sự thật sao?
“Xe ngựa dừng lại ở quán trà đối diện phủ Chu, ngươi đi hỏi thăm trước xem Chu Đại Phú có ở nhà hay không, ta ở quán trà chờ ngươi.”
Vừa dứt lời, đột nhiên Đồng Thủy Đào bên ngoài kéo thẳng dây cương “Hự……” một tiếng.
Cố Vân Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, chưa tới.
“Tiểu thư.” Đồng Thủy Đào nói: “Muội không cần đi hỏi thăm nữa, Chu Đại Phú ở đó.”
Cố Vân Đông đổi cửa sổ ra nhìn ra ngoài, quả thực nhìn thấy cách đó không xa Chu Đại Phú và quản sự Chu đang đứng ở ngoài cửa sau của một phủ đệ, hai người đang tranh luận gì đó với người gác cổng.
Cố Vân Đông ngẩng đầu nhìn, hả, đây không phải là phủ Đái sao?
Cô hơi nhíu mày nói với Đồng Thủy Đào: “Muội chạy xe ngựa về phía trước một chút nghe xem bọn họ đang nói cái gì, đừng để bị phát hiện.”
“Dạ, tiểu thư.”
Đồng Thủy Đào làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi về phía trước, chờ đến góc đường liền dừng lại.
Cố Vân Đông từ trên xe ngựa bước xuống, híp mắt nhìn Chu Đại Phú cách đó không xa.
Chu Đại Phú cau mày đi tới đi lui bên ngoài, thoạt nhìn trông rất phiền não.
Quản sự Chu vẫn mang vẻ tươi cười nói với người gác cổng kia: “Tiểu huynh đệ xin ngươi hãy giúp chúng ta một tay, lão gia của nhà chúng ta thật sự có quen biết với thiếu gia nhà ngươi, ngươi đi thông báo một tiếng khẳng định thiếu gia nhà ngươi nhớ rõ.”
Nói xong, ông ta còn cầm một nén bạc nhét cho hắn.
Người gác cổng vội vàng thu tay về, không kiên nhẫn nói: “Đi đi đi, ngươi định lừa gạt ta sao, nếu thật sự quen biết nhau ngươi trực tiếp để cho lão gia ngươi đưa bái thiếp của thiếu gia nhà chúng ta, lập tức có thể vào từ cửa chính cần gì phải ở chỗ này làm khó ta? Được rồi, đi nhanh đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian của ta, đi đi.”
Người gác cổng vừa nói vừa đẩy quản sự Chu ra ngoài.
“Này, sao ngươi còn động thủ nữa? Ta nói cho ngươi biết ta thật không lừa ngươi. Bằng không như vậy đi, ngươi đi tìm Biển Hán chính là hạ nhân mà thiếu gia nhà các ngươi mua được mấy ngày trước, hắn biết lão gia nhà chúng ta.”
Quản sự Chu chỉ có thể lấy lùi để có thể tiếp tục cầu giúp đỡ, liền nhắc đến tên Biển Hán, tuy rằng ông ta cảm thấy việc này cũng không có tác dụng gì lớn.
Quản sự Chu cũng lo lắng, đương nhiên lão gia nhà bọn họ có đưa thiệp nhưng lần nào cũng nhận được câu đáp lại là Đái công tử rất bận, Đái công tử không có ở đây, Đái công tử không quen biết hắn.
Người gác cổng ở trước cửa kia đã quen biết bọn họ, cho nên bọn họ chỉ có thể đến đây để nỗ lực.
Dù sao Chu Đại Phú cảm thấy căn bản hạ nhân sẽ không đem chuyện của hắn nói cho Đái thiếu gia, nếu không làm sao Đái thiếu gia sẽ không gặp hắn? Không có đạo lý.
Nhưng sự thật chính là hắn căn bản không vào được phủ Đái chứ đừng nói tới là nhìn thấy Đái công tử.
Cố Vân Đông thấy vậy liền rũ mắt trầm tư, xem ra bởi vì Đái Văn Hoắc đã mua đại cô và đại dượng của cô nên Chu Đại Phú này quả nhiên muốn leo lên cột bắt đầu tìm hắn kết giao tình.
Nói đến cùng thì phiền toái này cũng coi như là do nàng gây ra cho Đái Văn Hoắc.
Hay là chặt đứt ý niệm của Chu Đại Phú?
Nhưng ý tưởng này của cô vừa mới nảy ra, đột nhiên trong đó có một người vội vàng đi ra.
Ngay từ đầu, người này không chú ý đến hai người Chu Đại Phú ở bên ngoài, cho nên không kịp tránh liền bị Chu Đại Phú vừa vặn nhìn ra.
Ánh mắt hắn lập tức sáng lên, đột nhiên xông đến, tốc độ nhanh như một con thỏ không hề tương xứng với thân hình đầy đặn của hắn.
“Đái thị vệ.”
Đái Trung theo bản năng tránh đi sợ bị Chu Đại Phú đụng phải.
Khi nhìn kỹ, vẻ mặt hắn đột nhiên méo mó.
Thật là xui xẻo làm sao lại gặp phải ông ta chứ?
Nhưng Chu Đại Phú xem như thở phào nhẹ nhõm, lại tiến lên hai bước chắn trước mặt Đái Trung: “Đái hộ vệ, cuối cùng ta cũng gặp được ngươi, ngươi mau nói cho người gác cổng kia, có phải Đái thiếu gia quen biết ta hay không? Có phải lần trước ta tặng Đái thiếu gia hai……”
“Này, mong Chu lão gia ăn nói cẩn thận một chút.” Đái Trung vươn tay vội cắt ngang lời buột miệng của ông ta, nghiêm mặt nói: “Cái gì gọi là tặng cho thiếu gia nhà chúng ta hai hạ nhân? Hai người kia là do thiếu gia nhà chúng ta mua về, giấy trắng mực đen hai bên đã thoả thuận và giao bạc xong, Chu lão gia không quên chứ, thiếu gia nhà chúng ta còn giữ lại khế ước kìa. Hơn nữa Chu lão gia yêu cầu giá cũng không thấp, hai hạ nhân này tổng cộng năm mươi lượng bạc. Nhiều tiền như vậy, số tiền đó cũng đủ cho thiếu gia nhà ta mua năm hạ nhân, huống chi trong đó còn có một người hai chân tàn phế, còn người kia thì cả người xanh xao vàng vọt, nói như thế nào cũng là thiếu gia nhà ta chịu thiệt. Tính toán ra, Chu lão gia ngươi đã lừa gạt thiếu gia của nhà chúng ta.”
“Lừa, lừa gạt?? Lừa gạt Đái thiếu gia?” Sao lại trở thành lừa gạt?
Đái Trung gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Còn không phải sao? Thiếu gia chúng ta trước nay chưa từng chịu tổn thất lớn như vậy, Chu lão gia, thủ đoạn thật tốt.”