Chương 450: Vụng Về Như Heo.
Cố Vân Đông không biết Đái Trung là người biết ăn nói như vậy, vì vậy lập tức che miệng cười.
Đồng Thủy Đào nói nhỏ bên tai cô: “Tiểu thư, Chu lão gia cũng tức chết rồi.”
“Đáng đời, còn muốn lợi dụng chuyện ngày đó tạo quan hệ với Đái phủ. Nếu thật sự dễ dàng như vậy, Đái tri phủ này cũng không cần làm quan nữa.”
Bên kia Chu Đại Phú và Chu quản sự nghe được liền sợ ngây người, sao, sao còn có thể như vậy?
Tuy, tuy rằng ông ta nhận năm mươi lượng bạc nhưng ông ta còn cho rằng Đái Văn Hoắc kia ra tay hào phóng, hơn nữa hắn còn nói Biển Hán kia lợi hại như vậy, giống như rất khát khao nhân tài, ai mà chẳng vì vật yêu thích nào đó mà vung tiền như rác? Năm mươi lượng bạc thì tính là cái gì.
Ông ta nào biết rằng, Đái Văn Hoắc đưa ra năm mươi lượng kia còn chờ ông ta…… Thối tiền lẻ?
Còn có tờ khế ước kia, rõ ràng hắn nói là vì không muốn để cho người khác lên án chỉ trích nên ông ta mới có thể ký tên, sao lúc này ngược lại lại trở thành chứng cớ hai bên thoả thuận giao bạc chứ?
Đái Trung hừ lạnh một tiếng: “Dù sao cũng chỉ là một giao dịch mua bán bình thường, hy vọng Chu lão gia không cần suy nghĩ nhiều.”
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Người gác cổng kia cũng nghe được đại khái, thị vệ Đái Trung đã nói như vậy, vậy hắn cũng xác định hai người này với công tử nhà bọn họ không có quan hệ gì, bởi vậy trực tiếp xoay người, đóng cửa lại.
Chu Đại Phú ngơ ngác nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia, cuối cùng cũng không còn ôm vọng tưởng nữa, Đái Văn Hoắc là thật sự không muốn gặp ông ta.
Trong nháy mắt khuôn mặt ông ta trở nên dữ tợn, hung hăng nhấc chân đá lên tường.
Chu quản sự kinh hãi biến sắc, nhanh chóng kéo Chu Đại Phú lui lại mấy bước: “Lão gia, ngài ngàn vạn lần phải bình tĩnh, nếu tường này bị đá hỏng sợ là sau này Đái tri phủ lại muốn vấn tội chúng ta, chúng ta ở phủ Tuyên Hòa cũng không có chỗ dựa.”
Chu Đại Phú xanh mặt, hít từng đợt không khí: “Được lắm Đái Văn Hoắc, thế mà hắn lại dám tính kế ta.”
Chu quản sự thiếu chút nữa đã che miệng ông ta lại, nghe vậy lập tức kéo Chu Đại Phú sang một bên: “Lão gia, kỳ thật ta cảm thấy có lẽ chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Đái công tử. Ta ngược lại cảm thấy có thể là do hai vợ chồng nhà họ Biển kia nói xấu phủ chúng ta ở trước mặt Đái công tử. Hai người bọn họ ở Chu phủ chịu khổ, có phải muốn quay lại trả thù không? Phương thức tốt nhất không phải chính là làm cho Đái công tử có thành kiến với lão gia sao.”
“……” Chu Đại Phú nhăn mày, cảm thấy có vài phần đạo lý.
Sau đó rất nhanh nghĩ đến người khiến Biển Hán oán hận Chu phủ chính là Cố di nương, lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Cố Thu Nguyệt, nếu lúc trước tiện nhân này đối xử với tỷ tỷ và tỷ phu của nàng ta tốt một chút, chúng ta còn có thể dựa vào mối quan hệ này để có quan hệ tốt với Đái thiếu gia, nhưng hết lần này đến lần khác nàng ta lại ngu xuẩn, vụng về như heo.”
Chu quản sự: “……” Hắn đột nhiên vỗ mạnh miệng mình, là ngươi lanh mồm lanh miệng, nhắc tới chuyện không nên nhắc tới.
Hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Lão gia, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm thế nào? Trở về!”
Chu Đại Phú xoay người, đằng đằng sát khí trở về.
Cố Vân Đông từ trong góc đường bước ra: “Đi, đuổi theo sau.”
“Dạ, tiểu thư.”
Nhưng xe ngựa lại quá lớn, bởi vậy Đồng Thủy Đào gõ cửa sau Đái phủ, nhờ người gác cổng kia trông giúp xe ngựa một chút. Người gác cổng quen biết Cố Vân Đông nên lập tức đồng ý.
Hai người Cố Vân Đông đuổi theo Chu Đại Phú.
Vốn tưởng rằng Chu Đại Phú sẽ trực tiếp trở về phủ, cũng không biết Chu quản sự nói gì với hắn. Khi hai người đến trước cửa quán trà lúc nãy Cố Vân Đông đi qua, cả hai đột nhiên xoay người đi vào.
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn, sau một lúc do dự cũng hơi cúi đầu lên lầu.
Vị trí của Chu Đại Phú ở trong góc, Cố Vân Đông chọn vị trí có thể nhìn thấy bọn họ nhưng bọn họ không dễ dàng phát hiện mình liền ngồi xuống.
Cũng may lúc này quán trà có nhiều người, người đến người đi, cũng không ai chú ý đến bọn họ nhiều, đương nhiên hai người Chu Đại Phú cũng nghĩ vậy.
Cố Vân Đông gọi một ấm trà, một đĩa đậu phộng, một đĩa dưa chuột chậm rãi ăn với Đồng Thủy Đào.
Hơn nữa trong quán trà còn có người kể chuyện, Kinh Đường Mộc vừa vỗ một cái, cất giọng lên lập tức nhận được sự nghênh đón và reo hò của mọi người.
Cố Vân Đông chưa từng nghe qua nên có vài phần tò mò.
Ngược lại Đồng Thủy Đào đối với việc kể chuyện này không quá hứng thú, người này nói chuyện trừu tượng, còn úp úp mở mở, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu chuyện quen thuộc như vậy, còn không bằng tiểu thư kể cho thiếu gia những câu chuyện ngày xưa dễ nghe.
Bởi vậy toàn bộ hành trình Đồng Thủy Đào đều chú ý đến hai chủ tớ Chu Đại Phú.
Chờ đến khi Cố Vân Đông nghe xong một đoạn ngắn, Đồng Thủy Đào đột nhiên kinh ngạc mở miệng: “Tiểu thư, tại sao Chu lão gia còn uống rượu? Đây là một quán trà, hắn cho rằng đây là quán rượu sao, muốn uống rượu sao không đến tửu quán mà uống?”
“Uống rượu?” Cố Vân Đông cũng chuyển sự chú ý sang Chu Đại Phú.
Chu Đại Phú quả nhiên đang uống rượu cũng không biết có phải là hắn đang mượn rượu giải sầu hay không. Chu quản sự bên cạnh hắn chẳng những không ngăn cản ngược lại còn thuyết phục hắn.
Cố Vân Đông nheo mắt, chuyện này có chút kỳ lạ.
Trong quán trà cũng có rượu nhưng chỉ thích hợp để uống vài ly. Uống từng ngụm từng ngụm như vậy rất nhanh đã hấp dẫn tiểu nhị tới đây.
Hắn hẳn là quen biết Chu Đại Phú nên đã tiến lên khuyên vài câu.
Chu Đại Phú trong lòng phiền muộn lại uống thêm hai ngụm lớn. Vẫn là Chu quản sự kia kéo tiểu nhị sang bên cạnh hai bước, nhỏ giọng nói: “Lão gia của chúng ta hiện tại tâm tình không tốt nên uống nhiều thêm hai ly, không có việc gì đâu ngươi yên tâm đi. Còn có ta ở đây chăm sóc, nếu lão gia muốn uống say cũng sẽ không uống say đến phát điên.”
Tiểu nhị nhíu mày còn muốn nói gì đó, không ngờ Chu Đại Phú đột nhiên gục xuống, ông ta đã say.
Cố Vân Đông: “……”
Đồng Thủy Đào phụt cười: “Với tửu lượng như thế này, hắn cũng không biết xấu hổ mà uống rượu?”
Tiểu nhị thở dài nhìn Chu quản sự: “Lão gia nhà ngươi uống say rồi, vẫn nên đưa trở về trước đi.” Tốt xấu gì cũng giống như hắn nói, thật sự không nháo.
Chu quản sự lập tức gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ dìu ông ấy trở về.”
Nói xong liền kéo tay ông ta đặt trên vai, chậm rãi đứng dậy…Không đứng dậy nổi.
Thử lần thứ hai, Chu quản sự khụy xuống ngồi trở lại.
Hắn cười gượng với tiểu nhị kia, tiểu nhị kia liền nói: “Để ta giúp ngươi đỡ lão gia nhà các ngươi trở về.”
Chu quản sự không nói hai lời liền cự tuyệt: “Không cần không cần, ngươi xem lúc này có nhiều khách như vậy, cũng rất bận, bên kia còn có khách gọi ngươi. Như vậy đi, ta lập tức trở về tìm người tới đây, Chu phủ cũng không xa, ta đi một chút liền quay lại.”
Hắn nói xong, không chờ tiểu nhị mở miệng đã nhanh chóng đi xuống lầu.
Đồng Thủy Đào xem đến trợn mắt há hốc mồm, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Chu quản sự này rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Sao muội thấy có chỗ không thích hợp? Hắn để Chu lão gia ở kia rồi rời đi, cũng không sợ xảy ra chuyện gì sao?”
Cố Vân Đông cũng cảm thấy rất kỳ lạ, cô đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới.
Chu quản sự mới từ quán trà chạy ra liền quay đầu nhìn lên lầu.
Cố Vân Đông nhanh chóng rụt đầu vào, chờ đến khi Chu quản sự đi xa mới nhìn lại một lần nữa.
Nhưng rất kỳ quái, Chu quản sự thật sự chạy về hướng Chu gia