Chương 451: Cố Thu Nguyệt Tới
Cố Vân Đông quay lại ngồi xuống, Đồng Thủy Đào vội vàng tiến lại hỏi: “Tiểu thư, thế nào? Chu quản sự muốn làm cái gì?”
“Không biết, trước tiên ở đây nhìn xem khi nào hắn trở lại.”
“Dạ.” Đồng Thủy Đào liền vừa ăn, vừa nhìn Chu Đại Phú.
Chu Đại Phú này tuy rằng nhân phẩm không tốt, nhưng rượu phẩm lại rất không tồi, vừa uống say liền nằm sấp trên bàn ngủ, không làm cho người ta thêm phiền toái thì thôi, ngay cả ngáy cũng không, hơn nữa hai tay hai chân đều quy quy củ củ, không nhúc nhích một chút.
Cứ như vậy qua gần mười lăm phút, Chu quản sự vẫn chưa quay trở lại.
Tiểu nhị cũng lo lắng có chút sốt ruột, mắt thấy không nhiều khách lắm, thiếu chút nữa muốn tự mình chạy tới Chu phủ.
Ngay cả Cố Vân Đông cũng cho rằng mình đã đoán sai, Chu quản sự có khả năng sẽ không trở lại.
Mà lúc này Chu quản sự lại xuất hiện, không chỉ có hắn mà phía sau còn có hai người đi theo.
Cố Vân Đông tập trung nhìn, hắc, đây không phải là Nhậm ma ma sao? Phía sau còn có một người là…… Nữ giả nam trang, Cố Thu Nguyệt?
Đồng Thủy Đào cũng nhận ra lập tức trợn to mắt: “Tiểu, tiểu thư, là Cố Thu Nguyệt.”
“Biết rồi ngươi nhanh quay đầu lại.”
Cố Thu Nguyệt đại khái có tật giật mình, lúc này không ngừng quay đầu nhìn bốn phía, dường như sợ người khác nhận ra mình.
Nhưng bà ta không nghĩ tới, đã giả dạng thành nam sao không siết bộ ngực lại một chút cho giống? Đặc biệt là trong lúc vội vàng tóc cũng không chải chỉnh tề, trông chẳng giống người hầu chút nào.
Tiểu nhị kia đứng một bên cũng một lời khó nói hết, còn tưởng rằng Chu quản sự trở về gọi hộ vệ, không ngờ lại gọi đến một nữ nhân mong manh yếu đuối thì có ích lợi gì?
Chu quản sự làm như không thấy ánh mắt hắn, thật sự vì thời gian cấp bách, hơn nữa Xuy Tuyết viện hiện tại hơn phân nửa đều là người của Chu phu nhân, muốn mang người ra ngoài cũng không quá dễ dàng, chỉ có thể cải trang một chút.
Tuy rằng Cố Thu Nguyệt là một nữ nhân, nhưng sức lực của bà ta so với tiểu thư phu nhân vẫn lớn hơn một chút, ít nhất so với Nhậm ma ma già nua bên cạnh càng tốt hơn một chút.
Cho nên mặc dù Chu Đại Phú hơi béo, nhưng bà ta và Chu quản sự mỗi người một bên đỡ ông ta, phía sau còn có Nhậm ma ma nên cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là phải cố hết sức một chút.
Tiểu nhị cũng nơm nớp lo sợ, sợ hai người làm Chu lão gia ngã, đặc biệt là lúc xuống lầu hắn vẫn luôn ở phía trước dẫn đường.
Cho đến khi hai người ra khỏi cửa quán trà, tiểu nhị mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Ở lầu hai, Cố Vân Đông vẫn còn suy tư, có chút không hiểu được hành động này.
Chu quản sự và Cố Thu Nguyệt rốt cuộc muốn làm gì?
Nếu muốn đưa Chu lão gia uống say trở về, Chu quản sự trực tiếp tìm người gác cổng lại đây là được, hà tất làm điều dư thừa như vậy?
“Tiểu thư, bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn gây bất lợi cho Chu lão gia, mưu tài hại mạng người?”
Cố Vân Đông liếc mắt nhìn nàng: “Sao có thể? Chu lão gia chết có chỗ nào tốt với bọn họ? Hắn vừa chết, người làm chủ trong phủ chính là Chu phu nhân, kế thừa tài sản chính là con trai của Chu phu nhân, Cố Thu Nguyệt là người đầu tiên bị tra tấn chết.”
Cô dừng một chút: “Đi, đuổi theo xem thử.”
Đồng Thủy Đào vội vàng trả tiền trà, đi theo Cố Vân Đông ra khỏi quán trà.
Hai người rất nhanh đã thấy được đám người Chu Đại Phú đi ở phía trước, đỡ một người tất nhiên sẽ đi chậm.
Nhưng không bao lâu sau, Nhậm ma ma đột nhiên đi nhanh về phía trước vài bước.
Mắt thấy sắp đến Chu phủ, bà ta đột nhiên rẽ trái.
Sau đó Chu quản sự và Cố Thu Nguyệt đỡ Chu Đại Phú cũng rẽ theo.
Cố Vân Đông???
Đã tới Chu phủ vậy mà bọn họ lại thực sự không vào cửa?
Cũng không đến mức thật sự giống như Đồng Thủy Đào nói, nổi lên sát tâm chứ? Ba người này không ngu ngốc như vậy, phải không?
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào liếc nhìn nhau, tiếp tục đi theo.
Chờ qua khúc cua liền thấy được một tòa nhà, đây là một…Khách điếm??
Mà giờ phút này mấy người Chu quản sự đang đỡ Chu Đại Phú vào khách điếm.
Cố Vân Đông nhíu chặt mày, cũng đi theo vào.
Khách điếm không quá lớn nhưng khách cũng không ít, đại sảnh lầu một đã có một nửa người ngồi.
Nhưng mấy người Chu Đại Phú đi lầu hai.
Lúc này ở lầu hai không có người, Cố Vân Đông cũng không thể tùy tiện đi lên, nếu không sẽ dễ dàng bị phát hiện.
Cô chỉ có thể tìm chỗ ngồi xuống, một lúc sau mới nói với Đồng Thủy Đào: “Muội đi theo sau vị khách kia lên, sau đó nhìn xem bọn họ đang làm gì ở lầu hai, cẩn thận một chút đừng để lộ.”
Nhậm ma ma đều đã gặp qua Cố Vân Đông nên rất quen thuộc, nhưng đối với Đồng Thủy Đào thật ra không có ấn tượng gì.
Thủy Đào gật đầu lập tức đứng dậy, đi theo phía sau hai người khách vừa mới vào khách điếm lên lầu.
Nàng vừa bước lên cầu thang đã thoáng thấy bóng dáng Nhậm ma ma trong góc phòng.
Chỉ có một mình Nhậm ma ma đứng ở cửa như người gác cửa, vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta không dám tới gần.
Đồng Thủy Đào nhìn thoáng qua liền dựng lại, khẽ yên lặng đi xuống lầu.
Nàng vừa nói với Cố Vân Đông, cô liền nhíu mày: “Ngươi nhìn kỹ chưa? Trước cửa chỉ có một mình Nhậm ma ma?”
“Đúng vậy, bọn họ chọn căn phòng ở trong góc, bên cạnh Nhậm ma ma không có người khác.”
Cố Vân Đông sờ sờ cằm: “Nhậm ma ma đứng trước cửa, vậy trong phòng cũng chỉ có Chu lão gia, Chu quản sự, và…… Cố Thu Nguyệt.”
“Ba người bọn họ ở bên trong làm cái gì? Ha, Chu lão gia còn đang say.” Đồng Thủy Đào cũng lo lắng suy nghĩ.
Cố Vân Đông nghe lời nàng ấy nói xong đột nhiên phản ứng lại, nhẹ nhàng vỗ tay: “Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, Chu lão gia uống say. Cho nên trong phòng, nói đúng hơn thì chỉ có Chu quản sự và Cố Thu Nguyệt, hai người bọn họ đơn độc ở trong phòng làm cái gì?”
Cố Vân Đông nói xong mở to hai mắt, không, không thể nào? Không phải như những gì cô tưởng tượng chứ?
“Tiểu thư, người nghĩ tới cái gì?” Đồng Thủy Đào vừa thấy đến vẻ mặt của cô, liền biết tiểu thư chắc chắn hiểu rõ.
Quả nhiên vẫn là tiểu thư thông minh, nàng vẫn không thể hiểu bọn họ lăn lộn tới lui như vậy là muốn làm cái gì.
Cố Vân Đông nắm chặt tay, hạ giọng.
“Tiểu Đào Tử, ngươi còn nhớ không, lần trước ta đã nói với ngươi. Chu Đại Phú đến nay chỉ có một đứa con, ngươi nói hắn kiều thê mỹ thiếp sau bao nhiêu năm cũng chỉ có một đứa con trai, khả năng lớn là thân thể Chu Đại Phú có vấn đề.”
Lúc này Đồng Thủy Đào mới hiểu được: “Ý tiểu thư là, Chu, Chu Đại Phú không thể có con sao?”
“Cũng không thể nói là không thể có con, mà chỉ có thể nói là khó có con. Nghe nói Chu phu nhân cũng gả cho Chu Đại Phú ba năm sau mới mang thai. Trước đây ta cũng không chắc nhưng hiện tại có tám phần khẳng định. Chu Đại Phú không dễ có con, ta nghĩ những người lớn tuổi trong nhà nhiều năm chắc cũng đoán được điều này, đặc biệt là Nhậm ma ma đã hầu hạ cho Chu lão phu nhân nhiều năm.”
Nhưng Nhậm ma ma vẫn cho Cố Thu Nguyệt chủ ý mang thai con của Chu Đại Phú, chứng tỏ trong lòng bà ta đã sớm nghĩ kỹ đường lui rồi.
Mà đường lui này …… Đó chính là Chu quản sự.
Mẹ nó, đây là muốn cho Chu Đại Phú đội nón xanh.