Chương 452: Ghê Tởm Đến Buồn Nôn.
Nếu thật sự là như vậy thì hành động này khiến cho Cố Vân Đông thật sự vô cùng chịu phục.
Đồng Thủy Đào nghe được đặc biệt hưng phấn: “Chà chà, nếu nói như vậy thì Cố Thu Nguyệt là muốn……” Nàng nói xong nhìn trái nhìn phải, hạ thấp âm thanh mở miệng: “Bà ta muốn mượn, giống?”
Đồng Thủy Đào run rẩy nổi da gà, quá ghê tởm hơn nữa còn mượn của một người đàn ông lớn tuổi như Chu quản sự.
Vấn đề là, bọn họ thế mà lại dám làm trò đó trước mặt Chu lão gia đang say rượu……
Ồ…
Đồng Thủy Đào bị ghê tởm đến buồn nôn.
Chẳng trách Chu quản sự muốn chuốc say Chu lão gia, chẳng trách hắn vội vã trở về đem Cố Thu Nguyệt tới đây, chẳng trách khoảng cách tới Chu phủ gần như vậy lại không vào mà cố tình đưa tới khách điếm còn chọn một phòng bên trên.
Hả? Từ từ, chờ đã.
“Không đúng, tiểu thư, vậy vì sao phải mang Chu lão gia vào phòng? Chờ Cố Thu Nguyệt mang thai nói thẳng với Chu lão gia không phải là được rồi sao?”
Cố Vân Đông: “Trong khoảng thời gian này Chu Đại Phú chán ghét Cố Thu Nguyệt, làm sao có thể chạm vào bà ta? Cho nên mới làm cho ông ta uống say, chờ ngày hôm sau ông ta tỉnh lại nhìn thấy mình và Cố Thu Nguyệt ngủ chung khẳng định sẽ cho rằng hai người đã xảy ra chuyện gì đó. Chờ một tháng sau bà ta có thai, chẳng lẽ Chu Đại Phú còn hoài nghi đứa nhỏ này không phải con của mình sao? Đại khái chắc lúc đó hạnh phúc đến phát điên rồi? Chỉ sợ Cố Thu Nguyệt cũng đã tính toán tốt thời gian rồi.”
Bây giờ còn có rất nhiều người không hiểu những chuyện như thời kỳ an toàn, đặc biệt là trong bình dân bá tánh, việc mang thai một đứa trẻ là hoàn toàn tùy duyên.
Nhưng không ít gia đình giàu có kỳ thật đã tìm ra quy luật này, đặc biệt là một số người lớn tuổi, có lẽ Nhậm ma ma cũng biết đến cho nên mới chọn một ngày như vậy.
Xác suất hôm nay Cố Thu Nguyệt có thể mang thai đứa nhỏ rất lớn.
Đồng Thủy Đào nghe vậy vô cùng kích động liền lập tức đứng lên: “Vậy tiểu thư, chúng ta còn chờ cái gì nữa? Mau đi bắt gian? Lúc này bắt gian được hai người kia, chắc chắn Chu lão gia sẽ không tha cho bọn họ. Vừa lúc cả ba người này đều cùng có xích mích với chúng ta, hiện giờ tận diệt sẽ thanh tịnh.”
“Ngươi gấp cái gì?” Cố Vân Đông liếc xéo nàng ấy: “Muội cũng nói bọn họ có ba người, Chu Đại Phú lại say bất tỉnh nhân sự, kết cục không nhất định có lợi cho chúng ta. Việc này chúng ta không cần thiết phải dấn thân vào, không chừng sau này còn bị Cố Thu Nguyệt cắn ngược lại, còn không thể thoát khỏi.”
Quỷ mới biết Cố Thu Nguyệt có thể kéo cô xuống nước hay không, chết cũng đã chết tốt nhất trên đường có một người bầu bạn.
“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ như vậy sao?” Đồng Thủy Đào có chút sốt ruột, ngay sau đó dường như nghĩ đến cái gì, vui mừng xen lẫn ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ tiểu thư có ý định chờ đến khi đứa nhỏ Cố Thu Nguyệt kia sinh ra, tìm một cơ hội cho bọn hắn lấy máu nhận thân, để Chu lão gia biết được đứa nhỏ này không phải con hắn. Sau đó Chu lão gia sẽ cảm thấy tức giận, tất cả tình yêu thương đối với đứa bé kia lại nhắc nhở ông ta đã phạm phải bao nhiêu sai lầm sau đó càng thêm tức giận, đánh chết Cố Thu Nguyệt?”
Đứa nhỏ, sức tưởng tượng của muội rất phong phú.
Nhưng mà Cố Vân Đông không đợi được lâu như vậy.
Hơn nữa, ở giữa còn phải liên lụy một đứa trẻ vô tội, vậy chính là cô gây nghiệt.
Cố Vân Đông vẫy tay gọi Đồng Thủy Đào, chờ nàng ấy đến gần mới nhỏ giọng nói vào tai nàng ấy vài câu.
Đồng Thủy Đào nghe được liên tục gật đầu: “Được được, vậy muội lập tức đi ngay.”
Nàng ấy kích động đến mức có chút run rẩy, chờ Cố Vân Đông nói xong liền đứng dậy rời khỏi khách điếm.
Thân thủ hiện giờ của Đồng Thủy Đào không tồi, tốc độ cũng nhanh, không bao lâu đã đứng trước cửa Chu phủ.
Chu phủ có hai cổng, Đồng Thủy Đào cũng biết.
Tiểu thư nói, cô ấy nhìn đã nhìn thấy Chu quản sự từ cửa chính đi vào nhưng lại không thấy hắn đi ra từ cửa chính. Vậy bọn họ hẳn là đi bằng cửa sau, Chu quản sự mang theo Nhậm ma ma và Cố Thu Nguyệt, Cố Thu Nguyệt lại có bộ dạng không thích hợp liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra như vậy nhưng người trông coi cửa sau vẫn cho bọn họ ra ngoài.
Như vậy, người gác cổng cửa sau khẳng định là người của Chu quản sự hoặc là Nhậm ma ma.
Cho nên không thể đi cửa sau.
Đồng Thủy Đào liền trực tiếp đến cửa chính ở bên này, lúc sắp đi tới đó nàng nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy cách đó không xa có một đứa nhỏ khoảng tám chín tuổi, nàng lập tức lấy ra một viên kẹo trái cây vẫy vẫy tay với đứa nhỏ.
Ánh mắt của đứa nhỏ liền sáng lên, liền vội vàng chạy tới: “Ngươi tìm ta có việc?”
“Ngươi đi tìm người gác cổng của gia đình phía trước, nói với hắn mấy câu thì viên kẹo trái cây này chính là của ngươi.”
Đứa trẻ nhìn viên kẹo nuốt nước bọt, vội vàng gật đầu.
Đồng Thủy Đào thì thầm vào tai đứa nhỏ vài câu, sau đó đưa kẹo trái cây cho nó.
Đứa trẻ vội vàng nhét viên kẹo vào miệng, sau đó chạy đến cổng Chu gia.
‘Bang bang bang’ gõ vài cái lên cửa, sau khi nhìn thấy người gác cổng mất kiên nhẫn đi ra, hắn liền nói: “Tiểu nhị của quán trà Ngũ Phúc Hiên bảo ta tới nói một tiếng, lão gia nhà các ngươi uống say ở quán trà nhà bọn họ, Chu quản sự nói phải về phủ tìm người kết quả vẫn chưa thấy trở về, nếu các ngươi rảnh thì mau đem người đến đưa người trở về, cẩn thận xảy ra chuyện.”
Vừa nói hết lời, đứa nhỏ vừa liếm kẹo đường vừa nhảy nhót chạy ra.
Người gác cổng kia còn có chút sững sờ, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần cũng đã không thấy đứa nhỏ nữa.
Hắn nhíu mày: “Quán trà Ngũ Phúc Hiên?”
Trước đó Chu quản sự đã trở lại, lại còn rất vội vã, lúc hắn hỏi chuyện cũng không trả lời.
Người gác cổng cau mày nói với người gác cổng kia: “Ngươi cứ gác cổng trước đi, ta đi xem thử rồi quay lại ngay.”
Dù sao quán trà kia cũng không xa, nếu thật sự lão gia có chuyện gì thì phải làm sao?
Nếu hắn mang được người trở về, không chừng còn có thể được lão gia xem trọng.
Nghĩ đến đó người gác cổng kia đã vội vã chạy đi.
Nhưng lúc hắn chạy đến quán trà Ngũ Phúc Hiên tìm một vòng cả lầu trên lầu dưới, căn bản là không tìm thấy Chu Đại Phú.
Trong lòng người gác cổng thầm mắng một tiếng, chắc chắn là bị đứa nhỏ kia chơi xỏ, đừng để cho hắn gặp lại nó nếu không sẽ phải lột quần nó ra đánh cho mấy phát.
Nhưng trước khi hắn rời đi vẫn tới hỏi tiểu nhị một câu.
Tiểu nhị vừa nghe hắn là người của Chu phủ, hơn nữa Chu lão gia vẫn chưa trở về liền sửng sốt: “Sao có thể? Chu quản sự đã đưa Chu lão gia về rồi mà. Chu lão gia xác thực uống say, đã bất tỉnh nhân sự, chuyện này cũng đã qua một lúc lâu chẳng lẽ còn chưa trở về phủ?”
Người gác cổng sửng sốt, vậy mà thật sự có chuyện này?
Nhưng, hắn là người gác cổng, hắn không gặp Chu quản sự trở về.
Không phải đi cửa sau rồi chứ? Nhưng cửa sau cách khá xa không lý nào cửa chính không đi lại đi cửa sau.
Người gác cổng lập tức có chút dự cảm không lành liền hỏi thêm hai câu.
Tiểu nhị kia liền nói: “Một mình Chu quản sự không thể nâng ông ấy đứng dậy, vốn dĩ ta muốn giúp hắn đưa người trở về phủ. Chu quản sự lại nói không cần, hắn nói trở về gọi người đến giúp, kết quả lại gọi tới hai nữ nhân còn có một người giả dạng thành bộ dáng của gã sai vặt, cũng thật kỳ lạ.”
Người gác cổng mở to hai mắt nhìn, Chu quản sự muốn làm cái gì?
Xong rồi, khẳng định đã xảy ra chuyện, lão gia uống say không đưa về phủ mà còn dẫn theo hai nữ nhân xa lạ.
Chuyện này nói ra thế nào cũng thấy có gì đó kỳ lạ.
Người gác cổng không thể không quan tâm, vô cùng lo lắng chạy về Chu phủ.