Chương 453: Khiếp Sợ.
Vừa vào cổng lớn, người gác cổng lại vô cùng lo lắng đi tìm quản gia.
Quản gia vừa nghe xong cũng cảm thấy không thích hợp, hay là Chu quản sự muốn gây bất lợi cho lão gia?
Hắn cũng sợ, vội vàng đi bẩm báo cho Chu phu nhân.
Chu phu nhân nghe vậy đột ngột từ ghế trên đứng lên. Bà ta nghĩ đến nhiều việc hơn người gác cổng và quản gia, Chu quản sự và Nhậm ma ma có quan hệ tốt, hơn nữa còn là người của Cố di nương, hiện giờ……
Từ ma ma cũng nghĩ đến, tiến đến bên tai Chu phu nhân nói: “Phu nhân, tiểu nhị quán trà kia nói hắn mang theo hai nữ nhân tới, hai người này không phải là Cố Thu Nguyệt và Nhậm ma ma chứ.”
“Nhất định là các nàng.” Chu phu nhân nghiến răng nghiến lợi: “Cửa chính không thấy Chu quản sự đi ra ngoài, vậy nhất định là đi ra ngoài từ cửa sau. Được, rất tốt, không ngờ hai người này vẫn còn sức lực nhảy nhót. Từ ma ma, ngươi tìm người đem bà tử hôm nay trông cửa sau trói lại, sau đó đến Xuy Tuyết viện xem thử, có phải Cố Thu Nguyệt mang lão gia đến chỗ nàng ta hay không.”
Từ ma ma nhanh chóng làm theo, không bao lâu sau lại hổn hển chạy trở về, trên mặt mang theo vẻ kinh hoảng: “Phu nhân, Cố Thu Nguyệt không trở về, lão gia cũng không trở về, bà tử trông coi cửa sau nói chỉ thả người ra ngoài, không thấy người trở về.”
Không trở về??
Chu phu nhân cũng rất kinh ngạc, bà ta còn tưởng rằng Chu quản sự mượn cơ hội lão gia say rượu, cố ý mang người trở về từ cửa sau, đưa lên giường Cố Thu Nguyệt.
Chu phu nhân ý thức được chuyện đã trở nên nghiêm trọng, đi tới đi lui trong phòng hai vòng, trầm giọng nói: “Bọn họ cũng chưa trở về phủ, lão gia lại còn uống say, bọn họ muốn mang lão gia đi nơi nào, làm cái gì? Ta ngẫm lại, ta phải ngẫm lại thật kỹ bọn họ sẽ đi chỗ nào.”
“Chuồng ngựa xe ngựa cũng không thấy thiếu, hẳn là không đi xa. Cố Thu Nguyệt ở phủ thành này cũng không có chỗ nào khác có thể đi, ngay cả một chỗ dừng chân cũng không có, còn có thể chạy đi đâu?” Từ ma ma cũng nghi hoặc khó hiểu.
Chu phu nhân cũng nghĩ không ra, một lát sau chỉ có thể hạ lệnh nói: “Đi ra ngoài tìm xem, mới qua chút thời gian như vậy, khẳng định không thể đi xa, tìm ở gần đây thử xem, ngươi tự mình đi mau.”
“Dạ, phu nhân.”
Từ ma ma mang theo một đám hạ nhân trong chính viện ra cửa, quản gia cũng đang ở cửa, hắn gọi vài người đi sang bên trái, hắn và Từ ma ma gật đầu, sau đó liền mang theo vài người đi sang bên phải.
Về phần Từ ma ma nhanh chóng sải bước đi về phía trước.
Ai ngờ mới vừa đi vài bước đột nhiên có người vội vã chạy tới đột nhiên đụng phải bà ta.
“Ai da, ngươi đi đường……” Từ ma ma kêu đau một tiếng, vừa muốn mắng chửi người, liền cảm giác được trong lòng bàn tay bị nhét một thứ gì đó.
Bà ta sửng sốt, Đồng Thủy Đào đụng phải bà ta đã cúi đầu trầm giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta có việc gấp, mạo phạm.”
Sau đó liền chạy nhanh như bay.
Từ đầu đến cuối, Từ ma ma cũng chưa kịp thấy rõ dáng vẻ của nàng, chỉ biết đối phương là một nữ nhân, hình như tuổi khá lớn?
Cho đến khi người hoàn toàn chạy xa, bà ta vẫn còn đứng tại chỗ.
Bên cạnh có người nhỏ giọng gọi bà ta, Từ ma ma đột nhiên hoàn hồn, nhưng không tiếp tục đi về phía trước.
Bà ta cầm tờ giấy mỏng trong lòng bàn tay đi sang bên cạnh, mới lặng lẽ chậm rãi mở ra.
Liếc mắt một cái, Từ ma ma liền khiếp sợ mở to hai mắt, không dám tin ngược lại hít một ngụm khí lạnh.
“Từ ma ma, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt sao lại đột nhiên trở nên khó coi như vậy?” Một bà tử bên cạnh lên tiếng hỏi.
Từ ma ma lại nhanh chóng đóng tờ giấy lại, hít thật sâu một hơi, giống như không tin, mở tờ giấy ra nhìn lại một lần nữa.
Ngay sau đó, Từ ma ma quyết định rất nhanh, nói với bà tử bên cạnh: “Gọi hai nhóm người kia trở về đi, không cần tìm nữa.”
“Chuyện này, vì sao vậy?”
Từ ma ma cũng không giải thích nhiều, chỉ vội vàng bỏ lại một câu: “Ta đi về phủ trước.”
Ngay sau đó chuyển hướng quay trở về Chu phủ, một khắc cũng không dám dừng lại đến chính viện tìm Chu phu nhân.
Bà ta đem tờ giấy kia giao cho Chu phu nhân.
Sau khi Chu phu nhân nhìn thoáng qua vẻ mặt cũng đầy khiếp sợ: “Những thứ trên này, đều là nói thật?”
“Đi xem một chút sẽ biết.”
Chu phu nhân bất ngờ đứng lên, trên mặt bà ta mang theo phẫn nộ nhưng lại mơ hồ có vẻ thống khoái.
Bà ta hít sâu một hơi, hỏi Từ ma ma: “Mấy người quản gia đã trở lại chưa?”
“Đã trở lại.”
“Ừm vậy đi thôi, dẫn bọn họ đi.”
Quản gia rất được Chu Đại Phú tín nhiệm, có hắn làm chứng cho dù lão gia say bất tỉnh nhân sự cũng không thành vấn đề.
Kỳ thật ở phương diện này người thích hợp để chọn là A Phong, đáng tiếc A Phong A Hải hôm nay đều không có ở đây.
Đúng vậy chính bởi vì bọn họ không ở đây cho nên hôm nay Chu quản sự mới có thể hành động.
Từ ma ma khoác thêm áo choàng cho Chu phu nhân, nhóm người liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa thì tình cờ gặp quản gia quay lại, Chu phu nhân nói: “Có người nhìn thấy Nhậm ma ma đi đến khách điếm Tường Thụy vô cùng vội vàng, cũng không biết rốt cuộc có âm mưu gì ngươi mau cùng ta đi xem thử.”
“Dạ, phu nhân.”
Nhóm người liền bước vội vàng đến trước khách điếm Tường Thụy.
Cách đó không xa, Đồng Thủy Đào vẫn luôn quan sát bên này liền nhanh chóng chạy trước một bước, nàng cởi áo khoác đang mặc sau đó trực tiếp chạy vào khách điếm, ngồi trước mặt Cố Vân Đông, mặt đầy kích động nói: “Tiểu thư, tiểu thư đoán một chút cũng không sai, quả nhiên người gác cổng ở cửa chính kia đã cho người đi bẩm báo Chu phu nhân, sau đó Từ ma ma tự mình đi ra ngoài tìm người, theo như tiểu thư căn dặn ta đã nhét tờ giấy vào tay bà ta. Lúc này, Chu phu nhân đang mang theo người đi về hướng này.”
Cố Vân Đông gật đầu, nếu muốn nói chuyện ở bên này cho Chu phu nhân vẫn phải thông qua tâm phúc của bà ta là Từ ma ma này mới được. Đáng tiếc các cô không thể tiến vào Chu phủ nên lúc này mới phải làm cho bọn họ tự mình phát giác chuyện đám người Chu lão gia đã biến mất.
“Tiểu thư, hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?” Đồng Thủy Đào nhỏ giọng hỏi: “Nhậm ma ma đang canh ở cửa, Chu phu nhân các nàng lại đây, Nhậm ma ma thấy được mật báo thì phải làm sao?”
“Không có việc gì đâu, Chu phu nhân cũng không ngốc.” Cho dù bà ta thật sự ngốc, không phải vẫn còn có cô sao?
Đồng Thủy Đào liền an tâm bưng chén trà uống miếng nước.
Sau đó, Chu phu nhân mang theo Từ ma ma và quản gia tiến vào.
Ngooại trừ họ, còn có một số người khác.
Tiểu nhị của khách điếm thấy bọn họ hung hăng xông tới, vừa định hỏi một câu, Từ ma ma liền đút tiền cho hắn, sau đó nói hạ nhân trong phủ trộm tài sản trốn ở đây, bọn họ tới bắt người.
Tiểu nhị kia nhìn bạc trong tay cuối cùng cũng không hỏi nhiều.
Từ ma ma nói với một người phụ nữ lạ mặt: “Ngươi đi lên nhìn xem, Nhậm ma ma có phải ở chỗ này hay không?”
Người phụ nữ kia gật gật đầu, đi một lát liền trở lại.
Bà gật đầu với Chu phu nhân: “Đúng là vậy.”
Chu phu nhân nói với quản gia: “Ta nói không sai chứ, Cố di nương này và Nhậm ma ma quả nhiên làm những điều đáng xấu hổ, nói không chừng lão gia còn bị bọn họ làm hại.”
Quản gia: “Vậy phu nhân tính toán như thế nào?”
Chu phu nhân cười lạnh, giơ tay chỉ hai người, thấp giọng nói vài câu.
Cố Vân Đông các nàng ngồi cách khá xa, mặc dù Đồng Thủy Đào đã kéo dài lỗ tai nhưng vẫn không nghe rõ.