Chương 454: Cố Thu Nguyệt đã chết rồi!
Nhưng các cô vẫn nhìn rõ ràng hai người bị Chu phu nhân gọi ra ngoài. Hai người này ăn mặc không khiến người ta chú ý, thoạt nhìn thì giống như những vị khách đến đây để thuê trọ.
Chỉ thấy sau khi hai người nghe xong lời dặn liền cúi đầu đi lên lầu hai.
Không lâu sau, mấy người Chu phu nhân cũng lên đến nơi.
Đồng Thủy Đào hiếu kỳ lặng im không một tiếng động đi theo sau lưng.
Nhưng chỉ mới ngó đầu dò xét một chút, đã thấy Nhậm ma ma đang hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, bị hai ngươi lên lầu trước đó trực tiếp đến ép chặn miệng lại, căn bản không có cách nào để báo tin.
Hai người đó xem ra có chút bản lĩnh, ra tay một cách gọn gàng, không cho Nhậm ma ma một cơ hội nào.
Sau đó, Nhậm ma ma tràn đầy không dám tin, trơ mắt ếch nhìn Chu phu nhân mang theo Từ má má cùng quản gia đẩy cửa ra...
Đồng Thủy Đào còn muốn lại gần nhìn kĩ hơn một chút, nhưng Chu phu nhân cũng biết đạo lí việc xấu ở trong nhà không thể truyền ra ngoài, đã nói hạ nhân vây lại thành một khối, căn bản không cho người ta có cơ hội đến gần hóng chuyện.
Bà ta vừa đi vào cánh cửa liền đóng lại.
Đồng Thủy Đào có chút tiếc nuối thở dài một hơi, lại ỉu xìu đi xuống cầu thang, ngồi đối diện Cố Vân Đông.
"Tiểu thư, người không hiếu kỳ sao?"
"Có cái gì đáng để hiếu kỳ, đoán cũng đoán ra rồi. Hơn nữa việc này cũng không có gì đẹp mắt." Cũng không phải là nam thanh nữ tú gì, dánh người cũng không đẹp, nhìn cay con mắt.
Cố Vân Đông ngồi đợi một hồi, Chu phu nhân mới xuống đến nơi.
Ngoài bà ta còn có Chu Đại Phú. Chu Đại Phú bị Chu phu nhân mạnh mẽ gọi tỉnh, trên tóc còn bị ướt nước trà.
Đến cùng cũng không uống bao nhiêu rượu, lại qua một hồi lâu rồi, lăn qua lăn lại như vậy liền tỉnh rượu.
Chỉ là bây giờ sắc mặt của Chu Đại Phú có chút tái nhợt.
Phía sau bọn họ là mấy người áp giải Nhậm ma ma và Chu quản sự, trên người Chu quản sự còn có dấu chân, trên mặt của Nhậm ma còn có dấu bàn tay, cả hai người đều lộ rõ vẻ mặt tuyệt vọng.
Còn Cố Thu Nguyệt thì đang nghiêng đầu nhìn có vẻ như đang hôn mê, cứ như vậy bị hai bà tử một mạch kéo ra ngoài.
Một đoàn người bước chân vội vàng, cũng không liếc những người ở dưới lầu một cái, nhanh chóng rời khỏi khách điếm Tường Thụy.
Lần này bọn họ đi, trong khách điếm bỗng nhiên ồn ào.
"Đây không phải Chu lão gia sao? Có chuyện gì vậy?"
"Ta nghe nói có một nha hoàn trộm đồ rồi bỏ chạy, người của Chu phu nhân tới bắt."
"Ồ vậy đó chắc là một món đồ quý, nếu không tại sao đích thân Chu phu nhân phải tới?"
"À, vừa rồi có cả Chu lão gia phải không?"
"Các ngươi nói xem đồ gì bị trộm vậy?"
Trộm đồ gì thì không biết, nhưng Chu phủ lại bị trộm đồ vào ban đêm.
Nghe nói tên trộm đó đã đi dạo trong Chu phủ một vòng, ngày hôm sau chuyện Chu lão gia bị di nương cắm sừng đã truyền ra.
Việc này là do tên trộm đó phát hiện, thời điểm hắn đến Chu gia, đúng lúc bắt gặp Chu lão gia đang xử trí Cố di nương.
Nghe nói tên Chu quản sự kia và Nhậm ma ma mỗi người chịu phạt 50 đại bản, thế nhưng chỉ mới đánh được một nửa đã chịu không nổi, chết luôn tại chỗ.
Chu Đại Phú muốn Cố di nương lấy mạng để đền tội, đầu năm nay tội danh thông dâm cũng không nhẹ, hơn nữa Cố di nương lại còn là một thị thiếp.
Cố di nương không chịu, cũng không biết lúc đó lôi kéo thế nào, Cố di nương đột nhiên đập đầu vào cột rồi chết luôn.
Những tin tức này truyền đến tai Cố Vân Đông lúc cô đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Cố Đại Giang cũng kết thúc kỳ nghỉ, đi thư viện Thiên Hải đọc sách.
Bởi vậy cả hai người cũng biết Cố Thu Nguyệt đã chết.
Cố Vân Đông mặt không chút biểu cảm, trong lòng một chút gợn sóng cũng không có.
Hay nói một cách nghiêm túc là, chuyện này cũng coi như do cô một tay thúc đẩy, nhưng đến cuối cùng cũng vì Cố Thu Nguyệt tự mình tìm đường chết.
Cô quay lại liếc nhìn Cố Đại Giang.
Cố Đại Giang thật sự giật mình sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn, tâm tình cũng có chút phức tạp không nói nên lời.
Chết rồi hả?
Cố Đại Giang cũng không biết nên có cảm xúc gì, ngoài ý muốn là có chút chua xót, cũng có…. giải thoát.
Dường như phát hiện được ánh mắt của con gái, ông quay đầu lại liếc cô: "Nhìn cha làm gì? Nàng ta đã làm ra chuyện như vậy thì cũng là tự làm tự chịu, được rồi con cứ làm việc của con đi, cha đi thư viện."
Nói xong, Cố Đại Giang trực tiếp đi lên xe ngựa.
Tiết Vinh đánh dây, xe ngựa dần chạy xa.
Cố Vân Đông ngầm thở dài một hơi, Cố Thu Nguyệt rốt cuộc là vô tình đụng trúng cột mà chết, hay là sau khi đụng trúng mới bị đánh chết, cũng không còn quan trọng nữa.
Dù sao thì người này đã biến mất và không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.
Cô lắc đầu, chuẩn bị đi đến cửa hàng.
Nhưng vừa đi được vài bước thì nhìn thấy từ xa có một người đang chạy hùng hục đến.
Cố Vân Đông ngạc nhiên: "Hùng đại phu tại sao ngươi lại tới đây? Không phải hôm nay ngươi cùng với Vương đại phu gì đó ở y quán bàn luận y thật sao?"
"Haizz, ngươi đừng nói nữa, Vương đại phu đi xem bệnh cho con của một gia đình rồi, nhưng đứa trẻ lại mắc bệnh đậu mùa, không cứu được, tâm tình của Vương đại phu có chút không tốt, ta cũng không tiện đến làm phiền."
"Ngươi ngược lại rất thấu hiểu lòng người đấy?"
"Ừ, cuối cùng thì ngươi cũng phát hiện" Hùng đại phu vẫy vẫy tay rồi đi vào nhà: "Cho nên nhân dịp này ta đến kiểm tra chân của dượng ngươi một chút, nếu như không có vấn đề gì thì hôm nay có thể đánh gãy chân hắn rồi."
Cố Vân Đông: "..." Ngươi nói chuyện đừng khủng bố như vậy được không?
Nhưng Hùng đại phu muốn trị chân cho dượng, vậy Cố Vân Đông cũng không thể ra cửa rồi.
Cô đi theo Hùng đại phu vào sân, nhưng mà đi vài bước đột nhiên lại dừng lại.
Đợi một chút…Bệnh đậu mùa?
Mắt Cố Vân Đông đột nhiên sáng lên, bệnh đậu mùa.
Đúng vậy, từ đầu năm nay mọi người đều biết bệnh đậu mùa này kinh khủng như thế nào, cứ nghe đến thì mặt liền biến sắc…
Hết lần này đến lần khác đây là bệnh truyền nhiễm, không cẩn thận thì người thân cũng có thể gặp nguy hiểm.
Đừng nói là dân thường, kể cả người trong hoàng tộc, nếu mắc bệnh này thì phần lớn cũng chỉ còn cách chờ đợi cái chết mà thôi.
Những năm gần đây bệnh đậu mùa gia tăng theo cấp số nhân, mỗi năm đều có rất nhiều người chết vì căn bệnh này.
Cho dù là thái ý hay là thầy thuốc, cũng bó tay với căn bệnh này.
Cố Vân Đông biết rất rõ nhiều người vẫn đang đấu tranh với căn bệnh truyền nhiễm này. Cô cũng biết việc phòng ngừa bệnh này đã có từ trước.
Đáng tiếc, phương pháp đó cũng không quá hiệu quả, nếu như bị nhẹ sẽ để lại sẹo, nếu phát bệnh nặng vẫn sẽ chết.
Mãi cho đến khi có người nước ngoài phát minh ra thuốc để tiêm phòng, loài người mới xem như là có thể đánh bại được đậu mùa.
Tuy nhiên, Cố Vân Đông không biết cách thao tác của hai phương pháp này, cho nên cô vội vàng bước về phía trước, đi theo sau Hùng đại phu:"Hùng đại phu, ngươi vừa nói về bệnh đậu mùa,...vậy có phải ngươi biết về phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa?"
Chỉ cần biết các bước để thực hiện phương pháp phòng ngừa, vậy việc phòng ngừa cho bệnh đậu mùa cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Phương pháp phòng ngừa đậu mùa sao?" Hùng đại phu có chút dừng lại, chớp mắt nghĩ rồi nói ra: "Thật ra đã có nghe nói qua nhưng để thực hiện thì phải hết sức cẩn thận, đại phu chỉ cần một chút không cẩn thận cũng có thể thất bại, khả năng sau này không thể tiếp tục làm nghề y nữa, cho nên người dùng không nhiều lắm, cũng không phổ biến!"