Chương 455: Cô Đúng Là Một Người Thông Minh
Mắt của Cố Vân Đông lại sáng lên thêm vài phần, quả nhiên đã có người hiểu được phương pháp phòng ngừa.
Cô lại hỏi: "Hùng đại phu, ngươi biết không?"
Hùng đại phu lắc đầu: "Không biết." Rồi lập tức nhíu mày "Người hỏi cái này làm gì?"
Nhưng rồi lại nghĩ nhà của cô có mấy đứa trẻ con thì ngay lập tức bối rối: "Có phải là đệ đệ muội muội của ngươi…."
"Phi, phi, phi đương nhiên không phải." Cố Vân Đông tức giận liếc ông ta: "Bọn chúng rất khoẻ, không phải vừa rồi ngươi nhắc tới bệnh này cho nên ta mới hỏi ngươi thêm hai câu sao?"
"Thì ra là vậy, vậy tại sao ngươi lại biết rõ về việc tiêm phòng như vậy?" Chuyện này không phải đại phu nào cũng biết rõ đâu.
Cố Vân Đông nhướn mày: "Đương nhiên là có người nói cho ta biết."
Hùng đại phu không biết vậy Tống Đức Giang nhất định sẽ biết.
Thân là ngự y, lại được đương kim hoàng thượng coi trọng mời quay trở lại làm thái y, ngay cả việc phòng ngừa bệnh đậu mùa ở người cũng không biết thì thật là vô dụng rồi.
Vậy nên Cố Vân Đông nhanh chóng chạy về phòng, viết cho Tống Đức Giang một bức thư.
Cô nghĩ rồi, nếu như Thiệu đại ca muốn lập công, thì việc này không phải chính là một công lao vô cùng to lớn sao?
Cô đúng là một người vô cùng thông minh
Cố Vân Đông rất vui mừng, cho đến khi nghe thấy giọng nói hô to gọi nhỏ của Hùng đại phu: "Cái gì, hôm nay ngươi không chữa trị?"
Cố Vân Đông buông giấy bút vội vàng chạy đến: "Có chuyện gì vậy?"
Hùng đại phu hừ lạnh: "Ta chữa trị chân cho dượng của ngươi, hắn còn không hài lòng, ta đã nói là có thể rồi,vậy mà hắn lại muốn chọn ngày lành đẹp trời."
"Không phải…." Biển Hán xấu hổ cười, giải thích nói: "Hùng đại phu, ta cũng không phải là muốn chọn ngày, chỉ là đã đáp ứng cô cô của Vân Đông, chờ nàng trở lại ta sẽ trị chân, chuyện này đã nói xong rồi, nếu ta đổi ý, nàng ấy sẽ tức giận."
"Cho nên ta nói các ngươi đúng là suốt ngày dính dính nhão nhão, có chữa bệnh thôi mà cũng cần phải ở cạnh nhau sao? Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, con cái đã lớn như vậy rồi mà còn không dứt khoát một chút."
Hùng đại phu tỏ vẻ khó chịu: "Ta thấy ngươi chính là sợ đau."
Biển Hán nghe được câu này, không nhịn được mà rụt cổ lại.
Lúc này Cố Vân Đông cũng nhìn thấy, lập tức có chút kinh ngạc, dượng ….thì ra là sợ đau sao?
Cô sờ sờ lên cằm, vẫn có thể dùng thuốc giảm đau trong một thời gian…..
Nhưng Hùng đại phu tự nhận không phải là người không nói đạo lý, Biển Hán nói đợi Cố Đại Phượng trở về, vậy thì chờ đi. Miễn cho bên cạnh hắn không có người ở cùng, đến lúc đó đau đến gào khóc thảm thiết sẽ hù chết chính mình.
Ông kiêu ngạo hừ hừ hai tiếng rồi rời đi.
Cũng may là ngay ngày hôm sau Thiệu Thanh Viễn đã đưa Cố Đại Phượng trở về.
Mọi người đều phong trần mệt mỏi, thoạt nhìn Cố Đại Phượng có chút tiều tụy, nhưng tinh thần thì khá tốt.
Chỉ là sau khi đi thăm Biển Mộ Lan về, lại khóc thêm hai trận, đôi mắt có chút sưng.
Nhưng có thể nhìn ra được tâm trạng đã khoan khoái hơn không ít.
Cố Đại Phượng vừa đi vào cửa việc đầu tiên là đi tìm Biển Hán: "Ta đã nói chuyện với Mộ Lan xong rồi, đợi chàng chữa khỏi chân, chúng ta sẽ cùng nhau đi thăm con bé cho nên chàng phải khỏi nhanh lên."
"Yên tâm ta sẽ giữ gìn sức khoẻ của mình thật tốt."
"Vậy thì tốt rồi, ta nói với chàng, thôn Vĩnh Phúc quả là một nơi rất tốt, non xanh nước biếc, đại đệ có một căn nhà gạch xanh rất lớn, đó là căn nhà duy nhất ở trong thôn, à không là hai căn nhà, sau này chúng ta cũng xây nhà ở trong thôn Vĩnh Phúc được không? Làm hàng xóm với đại đệ."
Cố Vân Đông thấy hai người nói chuyện đến khí thế ngất trời, Cố Đại Phượng có vẻ như vẫn còn nhiều chuyện muốn nói.
Cô liền nhân lúc hai người không chú ý, nháy mắt với Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn thấy cô vẫn luôn nháy mắt với mình, mặt mày vui vẻ, đây là đang quyến rũ mình sao?
Hắn nhanh chóng đi qua bên đó, hai người đi vào trong nhà chính nói chuyện.
"Mấy ngày nay đều thuận lợi chứ?" Cố Vân Đông hỏi.
Thiệu Thanh Viễn nhìn xung quanh một chút, thấy Dương Thị đứng cách đó không xa, có chút tiếc nuối không thể kéo lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô.
Hắn ho nhẹ một tiếng gật đầu: "Thuận lợi."
"Huynh trở về tìm Tần Văn Tranh nghe ngóng tình hình Đào gia hắn nói thế nào, Đào Hành rốt cuộc liên lụy bao nhiêu chuyện, có khi nào liên lụy đến huynh không?"
Chuyện này chính là chuyện mà Cố Vân Đông quan tâm nhất, Đào gia tự mình làm bậy, hết lần này tới lần khác cô lại không thể chế giễu, quá buồn rồi.
Nói đến chuyện này Thiệu Thanh Viễn lại trở nên nghiêm túc: "Ý của Tần Văn Tranh là, việc này chưa điều tra rõ, nội tình Đào gia có vẻ rất sâu đấy."
Tim Cố Vân Đông lộp bộp một cái, rất sâu sao? Nghiêm trọng như vậy.
Lông mày của cô nhíu chặt lại, Thiệu Thanh Viễn cuối cùng cũng không nhịn được mà đưa tay vuốt lên trán cô: "Không sao, tuy Trần Văn Tranh không nói rõ mọi việc nhưng hắn đã cam đoan với ta, sẽ bảo vệ bình an cho ta."
Nghe xong lời này Cố Vân Đông cũng thở phào một hơi.
Nếu như Trần Văn Tranh đã nói ra những lời này, vậy chắc chắn trong lòng hắn đã có tính toán.
Nhưng bọn họ cũng không thể chỉ dựa vào người khác, trong tay không có đường lui nào, trong lòng cô sẽ cảm thấy có chút bất an.
"Muội không cần quá lo lắng." Thiệu Thanh Viễn không muốn cô cứ lo lắng như vậy, coi như không có chuyện gì xảy ra rồi nói qua chuyện khác: "Mấy ngày nay trong nhà có chuyện gì không? Ta nghe nói Cố Thu Nguyệt chết rồi."
Thiệu Thanh Viễn sau khi vào thành việc đầu tiên là mang dược liệu chuyển đến cửa hàng, hôm nay lúc ở cửa hàng A Trư đã lặng lẽ nói chuyện này cho hắn.
Cố Vân Đông gật đầu: "Chết rồi." Còn lại cũng không nhiều lời: "Trong nhà rất tốt, cha muội đã quay lại thư viện đọc sách, à những cây hoa mà trước kia mẹ muội chiết đều sống cả, cũng không biết sau này khi hoa nở sẽ có bộ dạng gì, phải đợi đến đầu xuân năm sau mới biết. Đúng rồi Hùng đại phu hôm qua đã tới đây, định là hôm qua đến chữa chân cho dượng, nhưng dượng không đồng ý, nói phải đợi đại cô trở về mới được."
Nhắc đến Hùng đại phu, Thiệu Thanh Viễn không khỏi lắc đầu buột miệng hỏi: " Ông ấy mấy ngày nay còn đi các y quán khác tìm các đại phu không?"
"Tại sao lại không tìm, hôm qua vốn có hẹn với Vương đại phu, nhưng Vương đại phu lại đi xem bệnh cho một đứa bé mắc bệnh đậu mùa, người không còn, Hùng đại phu cũng không tiện đến làm phiền." Cố Vân Đông thở dài một hơi: "Lại nói đến bệnh đậu mùa này đúng là làm cho người ta phiền lòng, hôm trước muội đi đến thôn trang ở ngoài thành còn nhìn thấy trên thân bò nhìn như mắc đậu mùa, sợ hãi kêu lên một tiếng, cũng may là một thím bên cạnh nói là đây không phải là bệnh đậu mùa, là bệnh đậu bò.”
Bởi vì cửa hàng trà sữa cần một lượng lớn sữa bò cho nên Đái phu nhân và Nhiếp Song đã mua vài con bò ở gần phủ Tuyên Hoà, đặc biệt tìm một nơi để nuôi, còn thuê những người làm nông nuôi chúng.
"Rất may là bệnh này nhẹ hơn bệnh đậu mùa nhiều, tuy cũng sẽ lây bệnh cho con người, nhưng về sau sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng. Đúng rồi lại còn nghe ai đã mắc bệnh đậu bò này sẽ không mắc bệnh đậu mùa nữa, huynh nói có thần kỳ không."
Thiệu Thanh Viễn vốn đang yên lặng nghe cô nói mấy chuyện vặt, nghe đến đó đột nhiên dừng lại: "Muội nói là, người mắc bệnh đậu bò sẽ không mắc đậu mùa nữa sao?"
Cố Vân Đông gật gật đầu: "Đúng vậy, mấy thím đó đều đã từng mắc bệnh, đến con của họ cũng đã từng bị đậu bò nhưng đến nay vẫn không có chuyện gì."