Chương 456: Lúc Nào Thành Thân.
Đồng tử Thiệu Thanh Viễn co rụt lại, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Cố Vân Đông lặng lẽ nhìn hắn, cũng không quấy rầy, một lúc lâu sau mới nghe hắn nói: "Hiện giờ phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa ngược lại có phương pháp ghép mủ đậu mùa, nhưng phương pháp này không thể bảo đảm sẽ không có sai sót. Nếu theo như muội nói, người bị bệnh đậu bò sẽ không bị nặng dẫn đến chết, vậy chẳng phải có thể đem mủ đổi thành bệnh đậu bò sao?"
Cố Vân Đông mím môi, a a a, cô biết mà, quả nhiên hắn lập tức nghĩ đến.
Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nói: "Đúng vậy, sao muội không nghĩ tới chứ? Nếu thành công, có phải sau này chúng ta sẽ không cần sợ bệnh này nữa không?"
Con ngươi Thiệu Thanh Viễn cũng sáng lên rạng rỡ, nếu thật sự như thế, đây chính là đại sự lợi quốc lợi dân.
Tay hắn nhẹ nhàng run rẩy, có chút rục rịch.
Lần đầu tiên, hắn có một điều muốn làm một cách mãnh liệt như vậy.
Thiệu Thanh Viễn quay đầu lại, nhìn vẻ mặt vui mừng của Cố Vân Đông, đột nhiên bật cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô: “Muội cố ý nhắc nhở ta đúng không? Thật ra, muội có thể nói với trực tiếp với ta, không cần phải quanh co như vậy."
Huynh ấy nói chắc chắn như vậy, Cố Vân Đông có phủ nhận cũng dư thừa.
Nhưng cô vẫn hùng hồn nói: "Vậy sao giống nhau? Muội trực tiếp nói cho huynh biết, nào có cảm giác thành tựu như khi huynh tự mình phát hiện ra? Hơn nữa, muội thực sự không biết một chút gì về y thuật, ghép mủ đậu bò như thế nào muội cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nghĩ đến loại khả năng này, có thể nói hai chúng ta tâm linh tương thông, cùng nghĩ đến mà thôi. Về phần kết quả như thế nào, muội cũng không nắm chắc."
Thiệu Thanh Viễn thần sắc khẽ động: "Phải không?"
Cố Vân Đông khẳng định gật đầu: "Đúng vậy, cho nên rốt cuộc phải làm như thế nào, huynh phải tự mình nghiên cứu, muội không giúp được gì."
Đây là sự thật, cô chỉ biết phương pháp ngừa bệnh đậu mùa, nhưng chi tiết cụ thể thì không biết.
Tối hôm qua cô cũng lật một vòng trong không gian, đáng tiếc không tìm được sách báo về phương diện này.
"Huynh sẽ làm gì tiếp theo?"
Ý cười trên khóe miệng Thiệu Thanh Viễn càng sâu: "Ngày khác ta sẽ đi trang trại bò xem một chút, không chỉ trang trại bò vùng phụ cận phủ Tuyên Hòa, những nơi khác ta cũng muốn tìm hiểu một chút, nếu người bị đậu bò thật sự không có một ai chết, vậy có thể thử một lần."
“Tốt, nếu phương pháp ghép mủ đậu bò quả thật khả thi, vậy huynh chính là người lập được công lớn, đến lúc đó đem phương pháp này chỉ ra cho Hoàng Thượng, vậy cho dù Đào gia phạm phải tội lớn ngập trời, công lao của huynh cũng không cách nào xóa bỏ, không ai có thể động đến huynh."
Cố Vân Đông chỉ cảm thấy đã giải quyết được chuyện lớn trong lòng, cả người đều thoải mái.
Ánh mắt Thiệu Thanh Viễn nhìn cô nóng rực, hắn cái gì cũng không nói, chỉ đưa tay ôm chặt cô.
"Cảm ơn muội." Chưa từng có ai vì hắn mà suy nghĩ như vậy.
Cố Vân Đông cười, dư quang ở khóe mắt lại phát hiện Dương thị cách đó không xa đang mở to hai mắt nhìn bọn họ.
Sợ bà ấy phát ra âm thanh dẫn những người khác tới, Cố Vân Đông vội vàng lui về phía sau một bước nhỏ, nói: "Muội, cái kia, muội cũng không phải hoàn toàn vì huynh, muội là vì, là vì muôn dân trăm họ."
Cô ấy thế nhưng còn ngượng ngùng đến lắp bắp, sao lại đáng yêu như vậy?
Thiệu Thanh Viễn rục rịch: "Ta biết muội tâm địa thiện lương, vậy khi nào muội đáp ứng thành thân với ta?"
Cố Vân Đông: "..." Chuyện này cùng thành thân hay không thành thân có quan hệ gì? Tâm địa thiện lương đến đâu cũng không thể tùy tiện tiện đáp ứng thành thân chứ?
Cô ngước mắt trừng mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên cười một tiếng: "Chỉ cần huynh có thể thuyết phục cha muội, chúng ta sẽ thành thân."
Ồ, điều này có chút khó khăn.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói lớn.
"Đại đệ, quần áo của đệ đâu? Mặc có chút này đệ không sợ đông lạnh chết sao, đã bao nhiêu tuổi rồi, có thể chiếu cố chính mình chút không?"
Đây là giọng của Cố Đại Phượng.
Hẳn là Cố Đại Giang đã học xong.
Quả nhiên, ngay sau đó giọng ông ấy cũng vang lên: "Không có việc gì, ở trong xe ngựa không lạnh, vừa chạy một lúc trên đường trở về, đang nóng lắm."
“Vậy càng nên mặc quần áo vào, nhanh lên, lát nữa nếu bị phong hàn, vậy đệ cũng không cần đến thư viện nữa."
Cố Đại Giang bất đắc dĩ, vẫn mặc áo khoác vào.
Thiệu Thanh Viễn trong phòng nghe đối thoại của hai tỷ đệ, con ngươi lại chợt lóe lên.
Nhạc phụ đại nhân tương lai, hình như nghe lời đại cô?
Cũng đúng, nhạc phụ đại nhân từ nhỏ được đại cô che chở lớn lên, tuy rằng đại cô cũng chỉ lớn hơn nhạc phụ khoảng ba tuổi, nhưng trưởng tỷ như mẹ, Triệu thị đối với ông ấy lại không tốt, nên sâu trong nội tâm nhạc phụ rất kính trọng Cố đại cô.
Hơn nữa hiện giờ người có bối phận lớn hơn Cố Đại Giang cũng chỉ có Cố đại cô cùng đại dượng.
Vì thế những ngày kế tiếp, Cố Vân Đông phát hiện Thiệu Thanh Viễn xum xoe bên cạnh Cố đại cô đặc biệt nhiều, thường xuyên giúp đỡ đại cô, đối với chân của Biển Hán cũng đặc biệt để ý.
Lúc này, hắn đã đi tới trước mặt Biển Hán, ngày mai bảo Hùng đại phu tới, đến lúc trị chân cho dượng rồi.
Cố Đại Phượng kích động, đợi đã lâu, rốt cuộc đã đến lúc.
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Thanh Viễn quả nhiên xách rương thuốc của Hùng đại phu, dẫn ông ấy đến.
Thời gian còn sớm, người Cố gia vẫn còn đang ăn sáng.
Cố Đại Giang phải đi thư viện, những người khác đều ở lại cùng Biển Hán trị chân.
Cố Vân Đông lúc trước đã hỏi qua Hùng đại phu có thuốc giảm đau như ma phi tán hay không, đáng tiếc Hùng đại phu nói thuốc này đã sớm thất truyền, hiện giờ cũng có người phối ra, nhưng hiệu quả không lớn.
Cố Vân Đông nhìn bộ dáng Biển Hán từ lúc Hùng đại phu vào cửa đã toát mồ hôi lạnh, biết ông ấy cực kỳ sợ đau.
Bởi vậy cô còn lấy thuốc giảm đau từ trong không gian ra, trộn vào trong nước, cho Biển Hán uống trước nửa tiếng.
Số lượng không nhiều, hy vọng nó có chút hiệu quả.
Chờ Hùng đại phu chuẩn bị tốt, Cố Vân Đông bảo Lữ Hồng Tú đưa đám người Vân Khả về phòng mình, cô và Đồng Thủy Đào thì ở ngoài cửa phòng Cố đại cô.
Trong phòng chỉ có Cố đại cô, Hùng đại phu, cùng với Thiệu Thanh Viễn bị Hùng đại phu kéo vào hỗ trợ.
Biển Hán nắm chặt tay Cố Đại Phượng, ánh mắt cũng không dám nhìn lên đùi mình.
Hùng đại phu ngồi xổm xuống nhìn một chút, mới nói với Thiệu Thanh Viễn: "Ngươi đến đánh."
Thiệu Thanh Viễn: "…"
"Chính là ngươi đến, ta một bó tuổi rồi, khí lực có hạn, chẳng may một lần không đánh gãy, còn phải làm lại một lần, vậy quá chịu tội. Ngươi có công phu, khí lực lại lớn, cũng học qua y học, động thủ sạch sẽ gọn gàng, không ai thích hợp hơn ngươi."
Cố Đại Phượng và Biển Hán vừa nghe, vội vàng nói với Thiệu Thanh Viễn: "Thanh Viễn, ngươi tới ngươi tới."
Nghe nói Hùng đại phu tự mình động thủ khả năng một lần đánh không gãy, hai người vội vàng đem hy vọng ký thác trên người Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Được, ta đến."
Biển Hán lại vội vàng xoay đầu sang một bên.
Hùng đại phu nói với Thiệu Thanh Viễn một chút điều cần chú ý, rồi ngẩng đầu nói với Biển Hán: "Chúng ta sắp bắt đầu, ngươi cũng không cần quá..."
"Tạch!"
Lời của Hùng đại phu còn chưa dứt, Thiệu Thanh Viễn đã lưu loát động thủ.
Hùng đại phu ngạc nhiên, Cố Đại Phượng vội vàng quay đầu nhìn Biển Hán.