Chương 457: Lòng Càng Kiên Định.
Sắc mặt Biển Hán đột nhiên vặn vẹo một chút: "A..." kêu đau một tiếng.
Nhưng rất nhanh lại kinh ngạc nháy mắt mấy cái, hình như, cũng không đau như vậy.
Chẳng lẽ gần đây áp lực của ông quá nặng, nên suy nghĩ quá khủng bố, kỳ thật cũng không đau như vậy?
Cố Vân Đông bên ngoài nghe được tiếng kêu kia thì hơi khẩn trương.
Cũng may sao đó tiếng kêu nhỏ xuống rất nhiều, cũng không nghe được tiếng khác, cô yên tâm một chút.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, thím Ngưu bưng trà nóng tới, Cố Vân Đông ngồi ở bên ngoài uống hai chén. Chỉ thỉnh thoảng nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của Hùng đại phu, tiếng kêu đau đớn của Biển Hán, cùng với tiếng trấn an của Cố Đại Phượng, giọng Thiệu Thanh Viễn ngược lại không nghe thấy.
Cứ như vậy mãi cho đến buổi trưa, cửa phòng trước mặt mới được mở ra.
Cố Vân Đông lập tức đứng lên, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn dẫn đầu đi ra, hỏi: "Như thế nào?"
“Không có việc gì." Hùng đại phu khoát tay áo: "Kế tiếp chăm sóc tốt là được rồi, đừng cử động nhiều, ăn tốt một chút. Nấu cho hắn chút canh xương gì đó uống, đúng rồi, tạm thời đừng điêu khắc. Hai ngày nay ta sẽ tới, thay nẹp và thuốc cho hắn."
“Cảm ơn Hùng đại phu."
Đồng Thủy Đào lại bưng nước nóng cho hắn rửa tay, sau khi lau tay xong uống một chén trà nóng, Hùng đại phu liền rời đi.
Cố Vân Đông lúc này mới đi vào nhìn Biển Hán, ông ấy nằm trên giường, hai chân đều có nẹp, thân thể cứng ngắc không thể nhúc nhích, nhìn có vài phần buồn cười.
Cố Đại Phượng ở một bên khen: "Vừa rồi chàng kêu lên không lớn, ta còn tưởng rằng chàng đau quá không kêu nổi, thì ra là không đau lắm ah, nói như vậy, vẫn là Thanh Viễn lợi hại, thủ pháp độc đáo không để chàng chịu khổ nhiều."
Cố Vân Đông: "…"
Không có việc gì, mặc dù công lao này đặt lên đầu Thiệu Thanh Viễn, nhưng vợ chồng một thể, giống nhau.
Cố Vân Đông không quấy rầy bọn họ nữa, lặng yên không một tiếng động ra khỏi phòng.
Cô trở về phòng mình, bên kia Dương thị và Vân Khả đang chờ tin tức.
Nghe nói đã không có việc gì, hai người trong nháy mắt hoan hô một tiếng, hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, cười đến ngây ngô.
Cố Vân Đông bật cười, bao nhiêu lo lắng trong lòng đều tan hết.
Thiệu Thanh Viễn cũng vội vàng rời đi.
Cố Vân Đông biết hắn đi trang trại bò, bắt đầu chuẩn bị bắt tay nghiên cứu việc phòng ngừa bệnh đậu mùa.
Thiệu Thanh Viễn hỏi tất cả nông phụ trong trang trại, không phải ai cũng từng mắc bệnh đậu bò, nhưng người từng mắc phải, quả thật chưa bao giờ nhiễm bệnh đậu bò.
Thậm chí có một nông phụ còn nói mấy năm trước mình chăm sóc con gái bị bệnh đậu mùa, cũng không bị lây nhiễm, vẫn khỏe mạnh đến bây giờ.
Thiệu Thanh Viễn nghe xong, ý niệm trong đầu càng kiên định.
A Trư đi theo hắn lúc đầu còn không rõ, sau khi nghe công tử giải thích, ánh mắt cũng sáng lên.
"Ý của công tử là, ghép mủ bệnh đậu bò, thật sự có thể phòng ngừa bệnh đậu mùa?"
“Còn chưa xác định, trước mắt chỉ là suy đoán mà thôi, chờ sau khi tìm hiểu thêm, còn phải thí nghiệm, chỉ là..."
Làm thế nào để thí nghiệm, đây là vấn đề.
Ngay cả khi đã thử với động vật trong giai đoạn đầu, sau đó thì sao? Có ai chịu làm người đầu tiên ngừa bệnh đậu mùa?
Người này nhất định phải tự nguyện, nhưng loại chuyện liên quan đến tính mạng này, ai nguyện ý thử?
Khi còn bé Thiệu Thanh Viễn đã bị bệnh đậu mùa, cho nên cho dù hắn muốn tự mình thử, cũng không có biện pháp.
A Trư nhìn ra chỗ khó xử của hắn, lúc này tự tiến cử: "Công tử, ta đến. "
Thiệu Thanh Viễn bất ngờ nhìn về phía hắn: "Ngươi nói cái gì vậy?"
“Ta nói, để ta thử." Hắn một chút cũng không miễn cưỡng, cười nói: "Ta tin tưởng công tử, công tử ngay cả dược cũng có thể tự mình chế, ghép mủ bệnh đậu bò chắc chắn cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, không phải chúng ta đã hỏi qua sao? Người bị bệnh đậu bò sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, người phép cho ta cũng không sao."
Thiệu Thanh Viễn nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc: "Vậy ngươi có biết ghép mủ bệnh đậu bò còn chưa tính, nếu muốn biết kết quả, còn phải ghép mủ bệnh đậu mùa, xem có phải thật sự có tác dụng hay không. Nếu ghép đậu bò không sao, nhưng ghép đậu mùa thì sao? Có lẽ sẽ chết."
A Trư không để bụng cười: "Không nghiêm trọng như vậy, cho dù nhiễm bệnh đậu mùa, chúng ta đã chuẩn bị trước, vẫn có thể chữa khỏi."
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, hiển nhiên vẫn không đồng ý.
Hắn xoay người đi ra khỏi trang trại, sau đó đi đến những gia đình khác có nuôi bò, tiếp tục tìm hiểu tình huống của người từng bị bệnh đậu bò.
Dọc theo đường đi, Thiệu Thanh Viễn không nói gì nữa.
A Trư sợ hắn tức giận, cũng không dám mở miệng, chỉ là vẫn đi theo phía sau hắn, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Cho đến khi hai người ngồi lên xe ngựa, một lần nữa vào thành.
A Trư ngồi trên càng xe, bởi vì đưa lưng về phía Thiệu Thanh Viễn, rốt cuộc hít sâu một hơi, nói: "Công tử, kỳ thật ta cũng sợ bệnh đậu mùa, đặc biệt sợ. Người không biết, trước đây ta còn có một người em trai, trẻ hơn ta vài tuổi mà thôi. Hắn... Khi còn nhỏ bị bệnh đậu mùa, không còn nữa."
Giọng hắn thấp xuống hai phần, lại giống như đang cười một tiếng.
Thiệu Thanh Viễn không nhìn thấy biểu tình của hắn, nhưng cũng biết hắn khẳng định không dễ chịu.
Hắn tiếp tục nói: "Đậu mùa thật sự quá đáng sợ, chẳng những đệ đệ ta không còn, ngay cả cha mẹ ta... Lúc chiếu cố hắn đã nhiễm bệnh, cũng không còn. Lúc đó ta ở nhà ngoại tổ, tránh thoát một kiếp, chờ ta nhận được tin tức trở về, người trong thôn đều mắng ta. Bởi vì không chỉ cha mẹ và em trai ta, thậm chí cả hàng xóm cũng có hai người gặp nạn."
“Công tử nói xem, đậu mùa có phải rất đáng sợ không. Một trận đậu mùa đã lấy đi toàn bộ gia đình ta, ta cũng không thể ở lại trong thôn được nữa, nhà ngoại tổ cũng không đi được, triệt để trở thành một người cô độc. Nếu không phải gặp được bọn Miêu ca, nói không chừng lúc này ta đã chết, hiện giờ có thể sống một cuộc sống tốt đẹp như vậy, ta chưa từng nghĩ tới.”
Thiệu Thanh Viễn im lặng.
"Công tử, nếu năm đó có cách như vậy, cha mẹ ta cũng sẽ không chết. Tôi chỉ muốn, chỉ muốn làm một cái gì đó, như vậy trái tim ta sẽ dễ chịu hơn, sẽ không có ai giống ta nữa. Hơn nữa không phải người đã từng nói rồi sao? Thấy thuốc nếm mọi loại thuốc, đại phu y thuật cao minh, đều tự mình ăn độc dược, ta đi theo học y, sao đến chuyện ghép mủ đậu bò cũng không làm được?"
Thiệu Thanh Viễn hiện tại đã biết, vì sao A Trư có hứng thú với việc học y, lựa chọn làm tiểu nhị tiệm thuốc.
"Công tử, người đáp ứng đi."
Thiệu Thanh Viễn mặt không chút thay đổi: "Việc này sau này nói sau, trước tiên phải xác định tất cả những người từng mắc bệnh đậu bò sẽ không nhiễm bệnh đậu mùa đã."
A Trư nghĩ, không có việc gì, hắn luôn có biện pháp thuyết phục công tử.