Chương 458: Cố Vân Đông Đau Mặt.
Mấy ngày kế tiếp, Thiệu Thanh Viễn tiếp tục đi tới mấy gia đình nuôi trâu bò khác, kết quả đều giống nhau.
Nhưng không, có lẽ vị trí địa lý cũng có liên quan.
Bọn họ không chỉ phải tìm hiểu toàn bộ phủ Tuyên Hòa mà còn những nơi khác, phải xác định phủ thành khác cũng có tình huống như vậy, Thiệu Thanh Viễn mới có thể động thủ.
Nhưng bây giờ lại không có thời gian, bởi vì cửa hàng thuốc của hắn cũng sắp khai trương.
Không giống với Cố Ký của Cố Vân Đông, tiệm thuốc không tuyên truyền rầm rộ.
Cũng không phải, việc tuyên truyền của cửa hàng thuốc hoàn toàn dựa vào một mình Hùng đại phu.
Mấy ngày nay ông ấy gần như đã đi dạo hết tất cả các y quán phủ thành Tuyên Hòa, dùng lời của Hùng đại phu mà nói: "Đại phu trong phủ thành này kiến thức rất rộng, càng là những đại phu của y quán lớn, càng thích cùng ta luận bàn y thuật, thua cũng không tức giận, nếu không phục, lần sau còn muốn tìm ta. Còn ta thì sao, ta liền nói với họ địa chỉ cửa hàng thuốc của chúng ta, còn để cho bọn họ giới thiệu khách đến cửa hàng thuốc của chúng ta, cho nên cửa hàng này còn chưa mở, đã nổi danh rồi."
Là ngươi nổi danh phải không?
Cố Vân Đông bó tay, nhưng ngày khai trương, thật đúng là có mấy đại phu tới.
Cố Vân Đông: "......" Những đại phu này không phải nên bận rộn sao? Hùng đại phu cũng là một người rất lợi hại, y quán trước kia rốt cuộc nghĩ gì mà đuổi người đi như vậy? Chỉ vì tính khí ông ấy không tốt?
Thiệu Thanh Viễn thả một chuỗi pháo nổ, rất náo nhiệt, người phụ cận cũng đã biết bên này có cửa hàng thuốc.
Hùng đại phu gọi mấy đại phu kia đi vào bên trong, bọn họ lại không chịu, khoát tay nhìn cửa hàng.
Cũng không biết là nhìn Hùng đại phu không vừa mắt hay là như thế nào, không bao lâu sau đã bắt đầu châm chọc.
"Cửa hàng của ngươi vẫn có chút nhỏ, lão Hùng, lúc trước ngươi khoác loác đến tận trời, ta còn chờ xem đấy, thật sự có chút thất vọng."
“Lão phu cũng vậy, ai, quả nhiên lúc trước không nên tin ngươi."
“Còn có tiểu nhị trong cửa hàng của ngươi cũng chỉ có một người, làm kịp sao? Dược đồng trong y quán chúng ta có sáu bảy người nha."
Cố Vân Đông cảm giác mặt mình có chút đau, quả nhiên, Hùng đại phu có bằng hữu đến chúc mừng gì đó, đây là ảo giác. Những người này chắc chắn là lúc trước bị Hùng đại phu khiêu khích, hiện giờ tới đây trả thù?
Nhìn hai vị khách vừa rồi vào cửa, nghe vậy hai mặt nhìn nhau, nghĩ có nên dứt khoát quay đầu rời đi hay không.
"Tủ thuốc này của ngươi cũng không nhiều lắm, dược liệu chắc cũng ít." Một đại phu trong đó nói chuyện, đưa tay kéo tủ thuốc bên tay trái ra, nhìn thoáng qua.
Sau một khắc con ngươi đột nhiên dừng lại, hét lớn một tiếng, "Lão Hùng! !"
Những người khác hoảng sợ: "Làm sao vậy làm sao vậy?"
“Cái này, dược liệu này sao lại nhiều như vậy? Lão Hùng, dược liệu trong tiệm thuốc các ngươi được thu mua ở đâu?"
Mấy người khác đều tiến lại gần nhìn một chút, đại phu kia đã mở tủ thuốc bên cạnh ra: "Nơi này cũng đầy một hộp, lão Hùng, trong khố phòng của các ngươi còn có dược liệu này không? Y quán chúng ta thiếu rất nhiều, mau cân cho ta một ít."
“Chúng ta cũng vậy, chúng ta cũng vậy." Những người khác nhìn thoáng qua, lập tức bắt đầu ồn ào tranh nhau.
Bọn họ lần lượt mở mấy tủ thuốc ra, còn nhìn thấy vài dược liệu tương đối trân quý khó có được, lập tức một đám hai mắt phát sáng, giống như sói thấy thịt, hận không thể đem toàn bộ dược liệu trong tủ thuốc này mang về nhà.
Khách nhân trong tiệm thuốc đều sợ ngây người, mấy đại phu này, thật sự là đại phu của mấy y quán bọn họ quen biết sao?
Cố Vân Đông cảm thấy... Mặt cô lại đau.
Được rồi, mấy đại phu này quả nhiên vẫn là 'bằng hữu' của Hùng đại phu, đây quả thực chính là đại chiêu tuyên truyền.
Nhìn thấy khách xem náo nhiệt bên ngoài tiệm thuốc chưa? Đều nhao nhao chen vào.
Ngược lại Hùng đại phu vẻ mặt kiêu ngạo, xông lên đập rơi tay mấy đại phu kia: "Làm gì vậy, làm gì vậy? Tất cả dừng lại cho tôi, có biết phép lịch sự không? Tùy tùy tiện tiện mở tủ thuốc trong cửa hàng của người khác, nếu tiệm thuốc của chúng ta thiếu đồ, các ngươi chịu trách nhiệm không?"
Đại phu đầu tiên động thủ có chút ngượng ngùng, bọn họ đúng là tới gây chuyện với Hùng đại phu, ai bảo trước kia Hùng đại phu một chút cũng không cho người ta mặt mũi chứ?
Nhưng mà đối với dược liệu, y thuật cũng thật lòng yêu thích.
Hiện giờ thấy những dược liệu này, cả đám đều giống như đánh máu gà, cái gì cũng không so đo nữa, nhanh chóng lấy được quan trọng hơn.
"Lão Hùng, là chúng ta không đúng, xin lỗi, vậy trong khố phòng của ngươi còn nhiều dược liệu này không? Cho ta một bao tải."
“Ta nữa, ta cũng muốn một bao tải."
“Ta cũng vậy."
“Ta cũng vậy."
Mọi người nhìn về phía người nói chuyện cuối cùng, người này hẳn là khách nhân vừa mới vào cửa, còn không rõ tình huống, chỉ là thấy mọi người tranh nhau cái gì đó, vội vàng lên tiếng phụ họa.
Khóe miệng Hùng đại phu co giật: "Muốn cái gì muốn, muốn cái gì, các ngươi là khách nhân của cửa hàng nhà chúng ta sao? Không phải, cho nên những dược liệu này không bán cho các ngươi, được rồi đứng qua một bên đi, ta phải chiêu đãi khách nhân."
“Này, lão Hùng, ngươi đừng nói như vậy, hôm nay chúng ta tới đây chính là khách nhân, thật sự."
Hùng đại phu liếc xéo bọn họ một cái: "Được rồi, mua thuốc đúng không? Mang phương thuốc đến đây, có phương thuốc ta sẽ phối thuốc."
Mấy người hai mặt nhìn nhau, đều không bệnh không đau, làm gì có phương thuốc?
Nhưng những lời vừa rồi bọn họ nói, hiển nhiên đã đắc tội Hùng đại phu, nhìn bộ dạng không chịu từ bỏ ý đồ của ông ấy, mấy người nhất thời không biết phải làm sao mới tốt.
Cố Vân Đông nhìn, suy nghĩ một chút lặng lẽ nói một câu với Đồng Thủy Đào.
Đồng Thủy Đào lập tức cầm giấy bút phía sau quầy đi ra, yên lặng đưa cho một đại phu trong đó, nháy mắt với hắn.
Đại phu kia lúc đầu còn chưa rõ, cho rằng Đồng Thủy Đào có ý với mình, trong lòng còn có chút mất hứng.
Nhưng sau khi nhìn thấy giấy bút trong tay, lập tức hiểu được, đấu viết.
Chỉ chốc lát sau đã viết xong ba tờ phương thuốc, trực tiếp đưa cho Hùng đại phu: "Nào, phối thuốc." Hắn là đại phu, viết phương thuốc còn không đơn giản sao?
Những người khác thấy thế, lúc này bừng tỉnh, nhao nhao noi theo.
Hùng đại phu vừa rồi nhìn thấy hành động của Đồng Thủy Đào, ông cũng hiểu được ý tứ của Cố Vân Đông, mở cửa hàng thuốc là muốn buôn bán, nào có đạo lý đem tiền bạc đẩy ra ngoài?
Bởi vậy tuy rằng mặt thối, nhưng vẫn nhanh nhẹn lấy thuốc.
Ngày đầu tiên khai trương, bởi vì mấy đại phu tìm đến, ngược lại rất náo nhiệt, ngày đó liền nổi danh.
Thiệu Thanh Viễn thấy tiệm thuốc không có vấn đề gì rồi, liền nói với Cố Vân Đông: "Ngày mai ta muốn đi phủ Khánh An bên kia để gặp mấy gia đình nuôi bò."
Cố Vân Đông biết hiện tại hắn một lòng một dạ tập trung vào việc phòng ngừa bệnh đậu mùa, liền gật đầu, chỉ nói: "Chú ý an toàn.”
“Yên tâm."
Nhưng mà, sáng sớm hôm sau, lúc Thiệu Thanh Viễn còn chưa ra khỏi cửa, đột nhiên có ngựa chạy tới, người vừa nhảy xuống, vội vàng gõ cửa.
Nhìn thấy Cố Vân Đông liền thở hồng hộc nói: "Cô nương, trong nhà xảy ra chuyện.”