Chương 459: Có Người Muốn Giết Vân Thư
Người đến là người quen, tên là Diệp Châu. Đây chính là vị tiêu sư mà lúc trước Thiệu Thanh Viễn mời đến dạy võ công cho bốn người A Miêu.
Hắn cau mày làm cho lòng Cố Vân Đông rơi lộp bộp một cái.
“Xảy ra chuyện gì?”
Thấy Diệp Châu nhìn trái nhìn phải, Thiệu Thanh Viễn hiểu ra, nhanh chóng gọi Lữ Thắng đi bố trí xe ngựa trước, sau đó mới dẫn hắn vào cửa, chặn lại ánh mắt dáo dác nghe ngóng của hàng xóm hai bên.
Sau khi vào cửa, ba người đi thẳng đến nhà chính.
Diệp Châu không thấy Cố Đại Giang, hẳn là đã đến thư viện, nhưng mấy người Cố Đại Phượng đều ở đây.
Bởi vậy hắn vẫn đè thấp giọng xuồng, thầm thì: “Có người muốn giết công tử Vân Thư.”
“Ngươi nói cái gì??” Cố Vân Đông đột ngột ngẩng đầu lên, sắc mặt đại biến, lo lắng hỏi: “Bây giờ Vân Thư thế nào rồi?”
“Thằng bé không có việc gì, chỉ là……” Diệp Châu dừng lại một chút, giọng nói có một tia không đành lòng: “Chỉ là Đồng An bảo vệ Vân Thư đã bị thương, bụng bị chém một đao, còn bị gậy gỗ đập vào đầu. Tần phu tử bảo ta tới báo tin cho các ngươi. Trước khi ta đi, hắn vẫn còn hôn mê, không biết Đồng An đã qua khỏi cơn nguy kịch hay chưa.”
Hắn xuất phát lúc chạng vạng ngày hôm qua, tuy đã cố gắng ra roi thúc ngựa, nhưng khi tới phủ thành thì cửa thành đã đóng.
Bởi vậy hắn chờ đến sáng đợi cổng thành mở ra, sau đó đi thẳng đến đây.
Ngón tay Cố Vân Đông hơi run rẩy, giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt toát lên vẻ hung ác: “Ai làm?”
“Là vị phu tử lúc trước dạy học ở thư viện Đông Nghĩa.”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều sửng sốt, phu tử thư viện Đông Nghĩa?
Hai người nghe nói có người muốn giết Vân Thư, hơn nữa Diệp Châu lại do Tần Văn Tranh gọi tới, nên phản ứng đầu tiên là nghĩ đến người Đào gia, sao lại liên quan đến vị phu tử ở thư viện Đông Nghĩa kia?
Diệp Châu nói: “Vi phu tử kia đã bị nha môn giải đi, bây giờ đang giam giữ. Nguyên nhân cụ thể thế nào còn phải chờ Huyện lão gia thẩm vấn xong mới biết được. Tần phu tử đoán rằng sau khi Vi phu tử bị thư viện Đông Nghĩa đuổi đi thì không cam lòng, có lẽ là vì muốn trả thù nên mới xuống tay với Vân Thư công tử.”
Cố Vân Đông gật đầu qua loa, mặc kệ là nguyên nhân gì, chuyện quan trọng nhất bây giờ là Đồng An có bình an hay không.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Thiệu Thanh Viễn nói: “Giờ muội sẽ trở về, huynh đến y quán Huệ Dân mời Hà đại phu cùng đi một chuyến đến huyện Phượng Giang. Đầu Đồng An bị thương, vừa vặn Hà đại phu rất am hiểu phương diện này.”
“Được.”
Cố Vân Đông bước ra khỏi nhà chính, nhìn Cố Đại Phượng đang sốt ruột lo lắng nói: “Đại cô, chuyện buôn bán ở bên kia xảy ra chút vấn đề, ta và Thiệu đại ca phải trở về một chuyến. Đại cô giúp cháu chăm sóc mọi người, khi nào cha cháu trở về, người giúp cháu nói với ông ấy một tiếng.”
“Không có việc gì chứ?” Cố Đại Phượng lo lắng hỏi.
Cố Vân Đông lắc đầu: “Không có việc gì đâu, cháu quay lại xử lý là được.”
Tạm thời trước mắt chưa nên cho mọi người biết chuyện này, tình huống cụ thể vẫn chưa rõ, tránh làm cho bọn họ lo lắng. Chắc hẳn Diệp Châu đã được Tần Văn Tranh dạy dò trước, nên mới nói riêng cho hai người bọn họ.
Cố Vân Đông nói xong, liền dẫn theo Đồng Thủy Đào đi ra cửa.
Thiệu Thanh Viễn để Diệp Châu nghỉ ngơi một lát, rồi cũng lập tức đánh xe ngựa đi thẳng đến y quán Huệ Dân.
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào thúc ngựa chạy thẳng đến huyện Phượng Khai.
Tuy thời gian vẫn còn sớm, nhưng lúc hai người họ đến huyện Phượng Khai, cũng đã sau giờ Mùi.
Bởi vì khoảng cách gần nhau nên hai người Cố Vân Đông nhân tiện rẽ vào Cố Kỵ ở huyện thành, tìm Thung Tử.
Chuyện nghiêm trọng như vậy, Thung Tử khẳng định biết rõ tình hình.
Quả nhiên, Thung Tử vừa thấy cô tới cửa hàng, liền vội vội vàng vàng chay ra đón.
“Chủ nhân, người đã trở lại.”
Cố Vân Đông hỏi: “Đồng An bây giờ đang ở đâu? Hắn thế nào rồi? Tình trạng còn nguy hiểm không?”
“Chủ nhân đừng vội, đại phu nói tính mạng của Đồng An đã được giữ lại.” Thung Tử thấy cô gấp gáp đến đây, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, bèn nhanh chóng chạy đi rót cho bọn họ hai chén nước.
Cố Vân Đông nghe nói hắn đã được cứu sống, thở hắt ra một hơi, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi phần nào, lúc này mới cầm lấy chén nước uống cạn.
Hắn thấy hô hấp cô đã ổn định, Thung Tử liền nói tiếp: “Nhưng mà Đồng An vẫn đang hôn mê, chưa tỉnh lại.”
Cố Vân Đông nhíu mày, Đồng Thủy Đào cũng hoảng loạn không thôi. Đồng An là thúc thúc của nàng ấy, lúc nghe tin hắn bị thương, trên đường đi nàng ấy phập phồng lo sợ, mấy lần suýt chút nữa thì ngã từ trên ngựa xuống.
Thung Tử nói: “Đại phu nói hắn bị thương ở đầu, trước kia đại phu cũng đã gặp ca bệnh tương tự, không biết Đồng An sẽ còn hôn mê bao lâu, có thể là một hai ngày, cũng có thể là một hai tháng. Đại phu ở huyện thành không có nhiều kinh nghiệm về phương diện này lắm, nên không ai dám chữa. Nhưng mà Tần phu tử nói đã cho người đi báo tin cho chủ nhân, nhất định chủ nhân sẽ đưa đại phu ở phủ thành tới đây, bảo chúng ta trước tiên cứ đợi đã, nên bây giờ Đồng An đã được đưa về thôn Vĩnh Phúc.”
Cố Vân Đông nghe vậy thì gật đầu, xem ra bây giờ chỉ có thể chờ Thiệu đại ca đưa Hà đại phu đến.
“Cái tên Vi phu tử kia đang ở đâu? Hắn có nói rõ tại sao lại muốn hại Vân Thư không?”
Cái này Thung Tử không biết: “Tần phu tử đang đợi tin tức ở bên nha môn.” Tuy hắn cũng tìm bằng hữu ở huyện thành hỏi thăm, nhưng tạm thời vẫn chưa nghe ngóng được tin tức gì.
“Ta đi gặp Tần Văn Tranh trước.”
“A.” Thung Tử vội gọi cô lại: “Chắc hẳn bây giờ Tần phu tử cũng đang ở thôn Vĩnh Phúc.”
Cố Vân Đông gật đầu, bước ra khỏi cửa, đi thẳng đến thôn Vĩnh Phúc.
Tới cửa Cố gia, đã thấy Đồng lão cha vội vàng chạy ra đón: “Tiểu thư các người đã trở lại.” Khi nói chuyện, còn đưa mắt nhìn ra phía sau các cô.
Cố Vân Đông biết ông ấy đang nhìn cái gì, nên giải thích một câu: “Đại phu sẽ đến sau, tối nay Thiệu đại ca sẽ dẫn ông ấy đến đây.”
Lúc này Đồng lão cha mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng dắt ngựa đi hậu viện.
Không khí ở Cố gia có chút ảm đạm, có lẽ nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, Vân Thư và Nguyên Trí cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Đại tỷ.” Tiểu gia hỏa vẫn kiên cường chống đỡ nhưng vừa thấy cô thằng bé liền sụp đổ, vọt đến, ôm chặt lấy eo cô.
Cố Vân Đông ngồi xổm xuống, xoa xao đầu thằng bé: “Không sao rồi không sao rồi, đại tỷ đã trở lại.”
Hốc mắt Vân Thư ửng đỏ, tròng mắt ngập nước: “Đại tỷ, Đồng An vì cứu đệ nên mới bị thương.”
“Tỷ biết, đại tỷ đã tìm Hà đại phu đến đây, ông ấy sẽ cứu Đồng An, không cần lo lắng.”
Cô ôm lấy tiểu gia hỏa, biết bây giờ nó đang cực kỳ áy náy, không khỏi thở dài, đứng dậy nắm tay thằng bé đi vào trong nhà.
Tần Văn Tranh cũng đang ở đây, thấy cô trở về thì khẽ gật đầu.
Cố Vân Đông đến gặp Đồng An trước, hắn yên tĩnh nằm ở trên giường, trên người đã được thay một bộ quần áo sạch sẽ, trên trán quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu.
Trong phòng ngoại trừ Đồng lão nương Thôi thị đang lau nước mắt ra, còn có cả Thẩm Tư Điềm.
Điều làm cô kinh ngạc chính là, Thẩm Tư Điềm không ngừng rơi nước mắt, còn đang nắm chặt lấy tay Đồng An.
Cố Vân Đông khiếp sợ, này……
Tuy rằng không thích hợp, nhưng khi Cố Vân Đông nhìn thấy cảnh tượng này, trong nháy mắt lập tức cảm giác mình gặp ảo giác.
Hai người bọn họ có quan hệ này từ khi nào??