Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 460 - Chương 460. Hắn Vì Ta Mà Đến

Chương 460. Hắn Vì Ta Mà Đến Chương 460. Hắn Vì Ta Mà Đến

Chương 460: Hắn Vì Ta Mà Đến

Cố Vân Đông lắc đầu, áp chế nghi hoặc xuống đáy lòng, rồi lại bước ra ngoài.

Tần Văn Tranh đứng ở cửa, thấy cô ra ngoài, liền đi sang bên cạnh, đến khi cô đuổi kịp, hắn mới nói: “Xin lỗi, chuyện này xảy ra là tại ta.”

Cố Vân Đông sửng sốt: “Ý của ngài là? Bên huyện nha đã điều tra xong?”

Tần Văn Tranh gật đầu: “Vi phu tử kia, là bởi vì ta nên mà đến.”

Vi phu tử vốn là phu tử của thư viện Đông Nghĩa, hắn luôn tự đề cao bản thân, hơn nữa lại có quan hệ thân thích xa với viện trưởng, cũng coi như có địa vị trong thư viện.

Nếu không sao dám thừa dịp viện trưởng vào kinh thành dự thi không ở huyện Phượng Khai mà tùy ý làm bậy, hoàn toàn không để người đại diện cho viện trưởng vào mắt?

Nhưng hắn không nghĩ tới hậu quả của việc tác oai tác quái đó, chính là khiến tiền đồ của bản thân bị hủy sạch.

Lần đầu tiên Cố Vân Đông nhìn thấy hắn, lúc đó hắn đang ở trước cửa học đường của Tần Văn Tranh từng bước từng bước dồn ép Cát thị, thiếu chút nữa làm Cát thị té ngã bị thương. Tuy rằng chuyện này cuối cùng Vi phu tử chịu thiệt, nhưng Tần Văn Tranh rất thương thê tử mình, làm sao có thể bỏ qua cho người suýt thì làm tổn thương thê tử mình.

Món nợ này, Tần Văn Tranh đã nhớ kỹ.

Lúc đó, Tần Văn Tranh cũng chỉ muốn tìm một cơ hội giáo huấn hắn mà thôi, không thật sự muốn hắn phải trả giả bằng bất cứ giá nào.

Nhưng Vi phu tử lại cố tình tự tìm đường chết, sau đó lại thừa dịp Tần Văn Tranh không có ở đó mà đưa học sinh của thư viện Đông Nghĩa đến khiêu chiến với học sinh của hắn.

Hơn nữa còn thua trước mặt mọi người, trở thành trò cười của toàn bộ huyện thành, làm người đại diện cho viện trưởng không thể nhịn được nữa, tạm đình chỉ chức vị phu tử của hắn.

Việc này, vẫn đợi đến khi viện trưởng trở lại huyện Phượng Khai mới ngừng lại.

Lúc ấy Vi phu tử còn muốn đi tìm viện trưởng cầu xin, nhưng không nghĩ tới viện trưởng biết thân phận của Tần Văn Tranh.

Còn Tần Văn Tranh đối với người năm lần bảy lượt tìm thê tử và học sinh của mình gây rối, đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.

Hơn nữa viện trưởng cũng rất bất mãn với hành động của Vi phu tử, nên đã đuổi hắn ta ra khỏi thư viện Đông Nghĩa, thậm chí còn đưa ra một phần công văn khai trừ, xử phạt trước mặt toàn bộ học sinh của thư viện.

Vi phu tử mất hết mặt mũi, hắn ảo não rời khỏi thư viện.

Sau khi về nhà, hắn còn phải chịu đựng sự chỉ trỏ của hàng xóm xung quanh, hắn cũng khá có tiếng ở huyện thành, muốn đến nơi khác dạy học căn bản không có khả năng.

Thậm chí ngay cả người nhà của hắn cũng phải chịu liên lụy, bị người ngoài xa lánh.

Bởi vậy ở nhà Vi phu tử cực kỳ không được chào đón, thê tử trước kia ở trước mặt hắn ôn nhu hiểu chuyện dường như đã thay đổi trở thành một người hoàn toàn khác, cả ngày ghét bỏ hắn thì thôi, thậm chí còn phân phòng ngủ với hắn.

Trong nhà ngày càng khó khăn, hắn không còn làm phu tử nên không có thu nhập, chỉ có thể ăn lương thực dư, từ gạo bột mì… biến thành ngô, khoai, sắn…, cuối cùng bọn họ chỉ có thể ăn no lửng dạ.

Ngày qua ngày như thế, mâu thuẫn trong nhà ngày càng sâu, tính tình Vi phu tử càng trở nên u ám. Hắn ta bắt đầu uống rượu, lần trước trộm bạc bị thê tử phát hiện, sau đó liền động tay đánh thê tử.

Lúc đó thê tử hắn lập tức bùng nổ, về nhà tìm huynh đệ mình, đánh Vi phu tử một trận, thiếu chút nữa thì đánh chết người.

Hắn ta nằm trên giường tĩnh dưỡng mất nửa tháng mới khá lên.

Được, hắn ta không dám động vào thê tử mình, nhưng cơn tức giận trong lòng cần phải phát tiết ra ngoài. vì thế, hắn liền theo dõi Tần Văn Tranh.

Vi phu tử cảm thấy mình thành ra thế này, đều là do Tần Văn Tranh làm hại.

Hôm qua, sau khi uống chút rượu, hắn bắt đầu có thêm can đảm, cầm lấy một cây kéo sắc bén đi ra ngoài.

Vi phu tử đến trước cửa học đường Tần Văn Tranh, định bụng khi nào thấy người xuất hiện hắn sẽ lao đến đâm một nhát.

Nhưng hắn ta đợi một canh giờ, vẫn không thấy Tần Văn Tranh đi ra ngoài.

Hắn ta muốn đi vào, nhưng bên ngoài có người gác cổng canh giữ, nên hắn ta không tìm thấy cơ hội.

Đúng lúc này, học đường tan học, Vân Thư và Nguyên Trí từ bên trong bước ra ngoài.

Trùng hợp là, hôm qua Đồng lão cha cảm thấy không khỏe trong người, vì thế Đồng An thay ông ấy đến đón hai đứa nhỏ.

Vân Thư và Nguyên Trí là những người cuối cùng đi ra ngoài. Bởi vì Ngưu Đản cũng tới huyện thành đọc sách, nên mấy đứa kết bạn muốn mỗi ngày có thể cùng nhau trở về, ba đứa nhỏ là bạn tốt, chỉ mong được cùng nhau tan học.

Chỉ là thời gian tan học của thư viện Đông Nghĩa muộn hơn một chút, nên bọn Vân Thư cũng không vội ra về. Đợi tất cả học sinh trong học đường đều về hết rồi, hai đứa nhỏ mới cùng nhau đến thư viện Đông Nghĩa đón người.

Lúc hai thằng bé chạy đến bên cạnh xe ngựa thì tình cờ nói mầy lời về thư viện Đông Nghĩa.

Điều này khiến cho Vi phu tử đang đứng cách đó không xa lập tức rời sự chú ý sang hai thằng bé. Nhìn thấy Vân Thư, hắn liền nhớ tới lúc trước mình đã thua như một tên hề, còn nghĩ đến tỷ tỷ Cố Vân Đông của nó làm cho hắn ta mất mặt.

Hắn ta cảm thấy mình gặp phải tình cảnh như ngày hôm nay, hai người này cũng phải chịu trách nhiệm như nhau.

Một khắc kia, sự thù hận trào dâng, cộng thêm men say ban nãy, hẳn chẳng hề nghĩ ngợi mà lao về phía Cố Vân Thư.

Đồng An mới bế Nguyên Trí lên xe ngựa, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Vi phu tử tay cầm kéo vọt tới đâm Vân Thư, mặt hắn lập tức biến sắc, không chút nghĩ ngợi ôm lấy Vân Thư, né tránh cây kéo kia.

Nhưng Vi phu tử không kịp thu thế lại nữa, cây kéo kia theo quán tính đâm thẳng vào người Đồng An.

Đồng An đau đớn hét lên một tiếng, trong lúc này hắn vẫn nhớ cẩn thận đặt Cố Vân Thư xuống.

Khoảnh khắc Vi phu tử nhìn thấy máu, hắn ta đột nhiên tỉnh táo lại.

Hơn nữa người bị hắn đâm lại là một người xa lạ, khiến hắn ta theo bản năng nhìn về phía Vân Thư ở bên cạnh.

Nhưng cái liếc mắt này của Vi phu tử, làm cho Đồng An cho rằng hắn ta vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ, lại định tính toán làm hại Vân Thư. Bởi vậy lúc Vi phu tử muốn chạy trốn, hắn túm lấy tay hắn ta, kêu Vân Thư nhanh chạy đi gọi người tới.

Vi phu tử cuống quýt, nhất là khi nhìn thấy đã có người chạy tới, hắn ta không chút nghĩ ngợi liền nhặt một cây gậy gỗ trên đất lên, đập mạnh vào đầu hắn.

Dưới tình thế cấp bách hắn ta xuống tay rất tàn nhẫn. Đồng An chỉ cảm thấy hoa mắt, thẳng tắp ngã về phía sau.

May mắn lúc này, người gác cổng Tần gia đã chạy tới, người trên phố nghe thấy tiếng động cũng vội vàng chạy đến.

Vi phu tử bị bắt, Đồng An đã hôn mê bất tỉnh, được đưa đến y quán gần nhất. Đại phu cầm máu băng bó cho hắn, nhưng đối với vết thương trên đầu hắn thì bó tay không có biện pháp.

Vân Thư nhanh chóng chạy đến hiệu thuốc của Thiệu Thanh Viễn mời vị lão đại phu kia đến, nhưng lão đại phu sau khi chẩn bệnh, cũng đưa ra kết luận như vậy.

Từ trước tới nay chấn thương ở đâu vẫn luôn rắc rối phức tạp, đại phu không tinh thông lĩnh vực này chắc chắn không dám kết luận bừa.

Vân Thư vô cùng tự trách, thằng bé thấy rõ ràng là Vi phu tử chạy về phía mình, Đồng An là vì cứu nó nên mới bị thương không tỉnh lại.

Suốt cả một đêm, thằng bé không dám ngủ, sợ Đồng An sẽ cứ như vậy mà ra đi, thân thể nhỏ bé vẫn luôn căng thẳng mãi cho đến khi Cố Vân Đông trở về.

Giọng nói của Tần Văn Tranh nặng nề: “Hắn vốn dĩ là vì muốn trả thù ta nên mới tới, ngươi không cần phải tự trách.” Hắn sờ sờ cái đầu nhỏ của Vân Thư.

Chuyện này hoàn toàn là do Vi phu tử giận chó đánh mèo. Vân Thư đã làm cái gì? Thằng bé chẳng qua chỉ phản kích lại lúc Vi phu tử kiếm chuyện mà thôi.

Chẳng lẽ chỉ có Vi phu tử được ức hiếp thằng bé, còn thằng bé không được phép phản bác?

Nào có đạo lý như vậy.

Bình Luận (0)
Comment