Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 461 - Chương 461. Hà Đại Phu Tới.

Chương 461. Hà Đại Phu Tới. Chương 461. Hà Đại Phu Tới.

Chương 461: Hà Đại Phu Tới.

Cố Vân Đông cũng nói: “Người sai là Vi phu tử, điều chúng ta cần làm bây giờ là tận tâm tận lực chữa khỏi cho Đồng An, bắt hung thủ chịu sự trừng trị theo pháp luật, báo thù cho Đồng An.”

Vân Thư khẽ rủ cái miệng nhỏ xuống, gật đầu: “Đệ biết rồi đại tỷ.”

Đồng Bình không biết đến đây từ khi nào, hôm qua từ sau khi Đồng An bị thương, những việc mà hắn có thế làm với tư cách đại ca, chính là tận lực làm tốt mọi công việc thay cho đệ đệ.

Đại tiểu thư không ở đây, thiếu gia còn nhỏ tuổi, chuyện ở xưởng vẫn luôn do Đồng An quản lý.

Đồng Bình lo Đồng An bị thương sẽ ảnh hưởng đến việc ở xưởng, khiến cho lòng người hoảng loạn. Bởi vậy mặc dù hắn lo lắng cho sức khỏe Đồng An, nhưng sáng sớm đã đến xưởng để ổn định tình hình.

Bây giờ nhìn hắn có vài phần tiều tụy.

Cố Vân Đông gật đầu với ông ấy: “Ngươi vất vả rồi.”

“Ta không sao, đây vốn dĩ là việc ta nên làm.” Đồng Bình hiện giờ thường xuyên làm việc ở bên ngoài, tính tình đã ổn trọng hơn rất nhiều: “Ta sẽ không để cho xưởng bị náo loạn, đại tiểu thư cứ yên tâm, đợi Đồng An tỉnh lại, hắn cũng có thể an tâm.”

Hắn dừng lại một chút nhìn về phía Cố Vân Thư: “Thật ra thiếu gia cả đêm qua không ngủ, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng sẽ không chịu nổi.”

Cố Vân Đông cúi đầu, tiểu gia hỏa vội vàng lắc đầu: “Đệ một chút cũng không buồn ngủ.”

“Dù thế cũng phải đi ngủ.” Cố Vân Đông trực tiếp bế thằng bé lên đi vào phòng: “Tiểu hài tử không ngủ sẽ không cao thêm được nữa.”

“Nhưng mà Đồng An…”

Cố Vân Đông đặt nó xuống giường, cởi giày và áo khoác, trực tiếp đắp chăn lên người nó, nhẹ nhàng vỗ về: “Có đại tỷ ở đây rồi.”

Có đại tỷ ở đây.

Mấy chữ này đối với Vân Thư giống như có ma lực, trước kia khi chạy nạn, Cố Vân Đông vẫn luôn nói với nó như thế, có đại tỷ ở đây rồi.

Có đại tỷ ở đây, nó có thể yên lòng. Có đại tỷ ở đây, nó rốt cuộc cũng không cần cần kiên cường chống đỡ đôi vai nhỏ bé của mình nữa.

Nước mắt tiểu gia hỏa rơi lã chã, lấy mu bàn tay mạnh mẽ lau nước mắt, giọng mũi nghèn ngẹt thì thào ‘dạ ’ một tiếng, sau đó nó kéo chăn lên, che khuất hơn một nửa mặt rồi mới nhắm hai mắt lại.

Suy cho cùng nguyên một đêm không ngủ, cơ thế nhanh chóng mệt mỏi.

Cố Vân Đông nhẹ nhàng vỗ vỗ cái chăn, chỉ một lát sau thằng bé đã thiếp đi.

Lúc này Cố Vân Đông mới khe khẽ kéo cái chăn xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ.

Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Nguyên Trí cũng đang lo lắng đứng đợi ở ngoài cửa: “Vân Thư ngủ rồi sao?”

“Ừ, ngủ rồi, đệ cũng không được nghỉ ngơi tử tế, mau đi ngủ một giấc đi.”

Nguyên Trí nặng nề gật đầu, sau đó mới lặng lẽ đi vào phòng, thật cẩn thận vén chăn lên chui vào trong chăn.

Hai đứa nhỏ nằm ngủ cạnh nhau, khiến cả căn phòng dường như trở nên ấm áp hơn.

Cố Vân Đông khẽ đóng cửa lại, khi cô xoay người, biểu cảm trên khuôn mặt lập tức trầm xuống.

Tần Văn Tranh vẫn đang đứng đợi cô ở chỗ cũ, thấy cô quay lại mới nói: “Ta sẽ để mắt tới nha môn bên kia, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không để cho hắn sống tử tế.”

“Được.”

Lúc này Tần Văn Tranh mới rời đi, Cố gia có Cố Vân Đông ở đây, nên hắn cũng không quá lo lắng nữa.

Chập tối, Thiệu Thanh Viễn và Hà đại phu rối cuộc cũng đến nơi.

Tình trạng của Hà đại phu thoạt nhìn không ổn lắm, lúc ông đến Cố gia hai chân đã mềm nhũn.

Cố Vân Đông kinh ngạc: “Không phải ông ngồi xe ngựa đến sao?”

Hà đại phu lập tức xoay người, phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, thiếu chút nữa thì bổ nhào ra đằng trước.

Thiệu Thanh Viễn mặt không cảm xúc, vươn tay đỡ lấy ông ấy đi về phía trước.

“Đồng An ở đâu?” Thiệu Thanh Viễn hỏi.

Cố Vân Đông chỉ chỉ phía trước: “Ở trong phòng của hắn.”

Thiệu Thanh Viễn định lập tức đưa Hà đại phu sang đó, Cố Vân Đông vội vàng ngăn hắn lại: “Từ từ đã, tình trạng của Hà đại phu như thế này làm sao xem bệnh cho người ta được? Tay ông ấy còn đang run, ngộ nhỡ lát nữa đâm nhầm kim, ngược lại còn làm chuyện tệ hơn.”

Mấy người Thôi thị nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền chạy ra ngoài, thấy cô nói vậy mới không bước đến nữa.

Hà đại phu thở hồng hộc hít hai hơi thật sâu, nói: “Vẫn là Vân Đông hiểu chuyện, ngươi nhìn cái người này xem, thật là, chạy thiếu chút nữa rơi mất cái mạng của ta.”

“Hà đại phu cũng cưỡi ngựa đến à?”

Đồng Bình bê một cái ghế dựa đến cho Hà đại phu, lại rót cho ông ly nước, chờ đến khi bình tĩnh lại rồi mới nói nói: “Ta vốn dĩ ngồi xe ngựa dến, nhưng tên tiểu tử Thiệu Thanh Viễn này, muốn nhanh chóng đến huyện thành, nên đột nhiên ghét bỏ chê xe ngựa chậm chạp, trực tiếp túm ta lên lưng ngựa, sau đó thúc ngựa tới đây.”

Cố Vân Đông hoài nghi nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, hắn cũng đưa ra lý do xác đáng: “Hà đại phu không quen ngồi xe ngựa, chê đi đường thực sự quá chậm. Nếu đoạn đường cuối không cưỡi ngựa, cửa thành nhất định sẽ đóng lại, chúng ta chỉ có thể đợi đến ngày mai mới có thể vào thôn Vĩnh Phúc.”

Lời này…quả là không chê vào đâu được.

Cố Vân Đông hắng giọng ho nhẹ một tiếng: “Hà đại phu vất vả rồi.”

Hà đại phu hừ lạnh một tiếng, may mà tính tình ông ôn hòa, tuy rằng trong lòng có tức giận, nhưng cũng biết cứu người quan trọng hơn, oán giận hai câu thì coi như xong.

Ông đã một đống tuổi rồi, mới không thèm so đo với tên tiểu tử này.

Hà đại phu rất rộng lượng phất phất tay: “Được rồi, đưa ta đến gặp người bệnh trước đi đã.”

“Ngươi nghỉ ngơi tốt chưa?”

“Cũng tàm tạm.” Thật ra suốt cả đoạn đường vào thôn, tốc độ của Thiệu Thanh Viễn đã chậm lại không ít.

Thiệu Thanh Viễn vẫn đang đỡ Hà đại phu, Đồng Bình cũng lập tức bước đến bên cạnh đỡ lấy một bên, nhìn qua khiến người ta tưởng ông mới là người bệnh.

Cố Vân Đông đi theo bọn họ vào phòng, thấy Thẩm Tư Điềm thì khẽ thở dài một hơi.

Nàng ấy vẫn còn ở chỗ này, đến khi Thôi thị nói với nàng ấy là đại phu tới xem bệnh, Thẩm Tư Điềm mới bừng tỉnh đứng dậy, xoa xoa mặt lui sang một bên.

Hà đại phu gỡ băng gạc trên đầu Đồng An ra, rồi lại bắt mạch cho hắn, khe khẽ gật đầu.

“Thế nào rồi?” Thẩm Tư Điềm vội vàng hỏi.

Hà đại phu đáp: “Ừ, tuy rằng có chút nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể chữa trị.”

Mặt mọi người trong phòng tức khắc lộ vẻ vui mừng: “Có thể chữa trị thì tốt rồi, thật tốt quá.”

Hà đại phu: “Ta đi chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ bắt đầu châm cứu cho hắn.”

“Ngày mai? Hôm nay không được sao?” Thôi thị nhỏ giọng hỏi, bà thật sự rất lo lắng, hy vọng con trai tỉnh lại càng sớm càng tốt. Nếu không trong lòng bà cứ canh cánh, không ăn không ngủ nổi.

Hà đại phu biết bọn họ sốt ruột, nhưng mà…

Ông chỉ chỉ bầu trời bên ngoài: “Đã trễ như thế này rồi, kim còn không nhìn rõ thì làm sao mà hạ châm?”

Vừa nói, vừa ẩn ý liếc mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái.

Nghe thấy không? Hôm nay ngươi vội vội vàng vàng đưa ta vào thành đi chăng nữa cũng vô ích.

Thiệu Thanh Viễn vờ như không nhìn thấy ánh mắt của ông.

Những người khác nghe lời giải thích của Hà đại phu, tuy rằng có chút thất vọng, nhưng biết Đồng An không có việc gì, thì rất vui mừng.

Thẩm Tư Điềm cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù sao cũng đã một ngày một đêm không ngủ, hơn nữa tinh thần vẫn luôn căng thẳng, nên bây giờ có chút không chịu đựng nổi nữa, cả người chợt run rấy.

Cố Vân Đông vội tiến lên một bước, đỡ lấy nàng ấy: “Cô cũng về nghỉ ngơi trước đi.”

“Cảm ơn.” Thẩm Tư Điềm lau lau mặt, cuối cùng nở một nụ cười: “Nếu không nhờ các người đưa Hà đại phu đến đây, chỉ sợ Đồng An hắn cũng……”

Cố Vân Đông nhìn cô ấy, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment