Chương 462: Quan Tâm
Suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu Cố Vân Đông, một lát sau mới tạm thời bị cô đè xuống.
Không vội, giờ chữa khỏi bệnh cho Đồng An đã, chờ hắn tỉnh lại rồi hỏi hắn sau.
Với công lao lần này của hắn, xóa bỏ nô tịch cũng không phải là điều không thể.
Tạm thời Hà đại phu được sắp xếp ở lại Cố gia, Thôi thị thu dọn phòng cho khách cho ông rồi đi ra ngoài. Hà đại phu vất vả đi cả một ngày đường, ăn cơm chiều xong lập tức đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày tiếp theo, dưới ánh mắt tha thiết mong đợi của mọi người, ông cầm theo hộp thuốc, tập trung tinh thần châm cứu trị liệu cho Đồng An.
Trong phòng ngoại trừ Đồng Bình ở lại giúp đỡ ông, thì những người khác đều đợi ở bên ngoài.
Vân Thư và Nguyên Trí ngồi xổm trên mặt đất, ôm Đại Hắc ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm cửa phòng. Cố Vân Đông đứng ở phía sau quan sát, biết hai đứa nhỏ đều nóng vội, nên cô cũng không khuyên nhiều.
Gần hết buổi sáng, trong phòng mặt mới truyền tiếng động rất nhỏ.
Đồng Bình mở cửa phòng ra, Hà đại phu vừa lau mồ hôi vừa bước ra ngoài.
“Đại phu, Đồng An thế nào rồi?” Thôi thị là người đầu tiên bước lên hỏi.
Hà đại phu nói: “Không có việc gì, nếu không có gì bất thường xảy ra, thì buổi tối hắn sẽ tỉnh lại.”
Nháy mắt trên mắt mọi người hiện vẻ vui sướng, Vân Thư và Nguyên Trí càng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười toe toét.
Nếu Đồng An đã không sao, thì những người khác cũng không cần ở lại trông giữ trong phòng nữa.
Cố Vân Đông đuổi hai đứa nhỏ trở về phòng đọc sách, còn mình thì đến xưởng trong thôn.
Hôm qua vội vàng trở về, bởi vì lo lắng cho Vân Thư và Đồng An, nên thật ra cô không hề ra khỏi cửa.
Hiện giờ xưởng là do Đồng An phụ trách quản lý, hắn hôn mê bất tỉnh, cho nên cô muốn nhanh chóng đến xem.
Xưởng đang có hơn một trăm công nhân, từ sau khi tuyển thêm 50 nhân công dài hạn lần trước, trong xưởng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Đặc biệt, có không ít người từ thôn khác đến, bọn họ đi lại xa quá cũng bất tiện, nên một loạt loạt ký túc xá sau xưởng cuối cùng cũng được sử dụng.
Lúc Cố Vân Đông đi qua, lập tức có không ít người lao đến vây quanh cô, quan tâm hỏi tình hình của Đồng An.
“Chủ nhân, Đồng quản sự không có việc gì chứ?”
“Chủ nhân, đã bắt được người hành hung chưa?”
“Chủ nhân, có việc gì cần chúng ta hỗ trợ, người cứ việc nói.”
Hầu hết những người tới hỏi thăm đều là những công nhân lâu năm, tương đối quen thuộc với cô, nên mới dám nói trước mặt cô.
Những người mới tới mặc dù cũng rất lo lắng, nhưng vẫn có chút khoảng cách với cô.
Cố Vân Đông trả lời từng câu hỏi một, nhìn mọi người trong xưởng bận rộn làm việc đâu vào đấy, cho dù Đồng An không có ở, nhưng không một ai có dáng vẻ lười biếng.
Xem ra, Đồng An quả thực đã quản lý rất tốt.
Sau khi qua khu vực làm mứt trái cây, Cố Vân Đông lại đến chỗ quả khô, mứt, cuối cùng, cô tới chỗ chế tạo đường trắng.
Năm nay từ sau khi mía chín, việc sản xuất đường trắng đương nhiên cũng được đề cập trong lịch trình.
Lần này cô không tự mình làm, cũng không đặt bước thao tác cuối cùng ở hậu viện Cố gia nữa.
Lúc mới bắt đầu Cố Vân Đông dự tính việc sản xuất đường trắng ít nhất có thể độc quyền hai ba năm, sau này chắc chắn nó sẽ ngày càng phổ biến hơn. Bây giờ có triều đình khống chế, nên không có ai dám lộ liễu buôn bán đường trắng.
Nhưng Tần Văn Tranh đã nói với cô, trong kinh thành đã có người lén lút chế tạo. Chỉ là đang ở dưới mi mắt của Hoàng Thượng, nên những người này làm ra cũng chỉ để tự mình dùng, tuyệt đối không dám mang ra bán.
Nhưng việc vụn vặt như vậy, Hoàng Thượng cũng mở một mắt nhắm một mắt.
Tuy Cố Vân Đông không nghĩ mình sẽ nắm việc buôn bán đường trắng trong tay mãi, nhưng trước mắt đối với việc sản xuất đường trắng cô vẫn giao cho những người đáng tin cậy.
Những người làm việc trong khu đường trắng gồm vợ chồng Tăng gia và nhóm người làm việc ngắn hạn đã đi theo cô từ những ngày đầu.
Đương nhiên, tiền công của những người này cũng cao nhất.
Người mà Cố Vân Đông tín nhiệm nhất chính là hai vợ chồng Tăng gia, nên việc này cô đã giao cho bọn họ quản lý.
Tuy tính tình Đổng thị mềm mỏng, nhưng Tăng Hổ lại là người có tư chất quản lý, cần cứng thì sẽ cứng , nên mềm thì lập tức hóa mềm.
Bởi vậy, nên riêng tiền công của hai vợ chồng Tăng gia đã là bốn lượng bạc.
Nghe nói năm sau, hai vợ chồng bọn họ cũng định đưa Tăng Nhạc đến học đường tư thục. Bây giờ mấy đứa nhỏ Vân Thư Nguyên Trí Ngưu Đản Tăng gia đều ở học đường đọc sách, còn Tăng Nguyệt đi theo Thẩm Tư Điềm học thêu thùa.
Cho nên trong nhà thường xuyên chỉ có một mình Tăng Nhạc ở nhà. Trước đây Tăng gia nghèo, lại ở xa, ba đứa nhỏ Tăng gia rất hiểu chuyện, luôn giúp đỡ cha mẹ làm việc, rất ít đi ra ngoài chơi với những đứa trẻ khác.
Vì vậy ở trong thôn Tăng Nhạc không thân thiết với đứa nhỏ nào cả, bây giờ thằng bé đã có thể ra ngoài chơi. Nhưng mỗi lần trở về, trên người nó dính đầy bùn đất, cả người lấm lem bẩn thỉu, trèo đèo lội suối giống như con khỉ hoang trên núi.
Mỗi lần Đổng thị nhìn dáng vẻ kia của nó, lại nhìn con trai lớn trở về từ trường tư thục, bà cảm thấy cực kỳ nóng ruột.
Suy nghĩ, quả nhiên vẫn cần phải đi học đọc sách mới được.
Ngoài việc này, Tăng gia còn tính xây lại nhà.
Cố Vân Đông nghe vậy cũng cảm thấy mừng cho bọn họ. Lúc trước khi vừa mới tới thôn Vĩnh Phúc, Tăng gia đối xử rất tốt với bọn họ, bây giờ cô cũng coi như đã báo đáp bọn họ.
Những người khác trong thôn cực kỳ ghen tị, cũng có người cảm thấy hối hận, nghĩ lúc đó Cố Vân Đông ở nhà bọn họ thì tốt rồi, nói không chừng người hôm nay xây nhà mới chính là bọn họ.
Cũng có người chê cười mẹ con Phương thị, nhìn đi, lúc trước có cơ hội tốt như vậy lại không bắt lấy, còn đuổi người ta ra ngoài.
Kết quả thì sao, Tăng gia từng bước vươn lên, còn mẹ con Phương thị thì chặt đứt quan hệ với nhà thôn trưởng.
Những lời đồn đại này, Cố Vân Đông thỉnh thoảng cũng nghe được.
Như thế càng đúng với ý định của cô, để cho mọi người rõ ràng, đi theo cô có cơm ăn, có nhà mới, có được cuộc sống an lành. Nếu nghĩ không thông muốn tới tìm cô gây chuyện, thì cũng phải cân nhắc trước kết cục.
Xem xong khu vực đường trắng, Cố Vân Đông lại đến ký túc xá phía sau. Nhìn qua thì đã có một phần ba người vào ở, nhìn như vậy rất có sức sống.
Đến lúc xem xong xưởng, thì đã tới buổi trưa.
Đồng An tỉnh lại sớm hơn thời gian Hà đại phu nói rất nhiều, vừa mới qua buổi trưa không bao lâu hắn đã tỉnh lại rồi.
Hà đại phu kiểm tra cho hắn một lần nữa, gật gật đầu xác định không có gì đáng ngại nữa.
“Kế tiếp chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là sẽ không còn vấn đề gì lớn.” Hà đại phu để lại thuốc và dặn dò những việc cần chú ý. Ngày hôm sau, ông ấy đã lập tức trở về phủ thành.
Vẫn là Thiệu Thanh Viễn đưa ông ấy trở về, nhân tiện đi phủ thành báo tin cho mấy người Cố Đại Giang.
Sau đó tiếp tục đi nghiên cứu về bệnh đậu bò.
Cố Vân Đông ở lại, đợi Đồng An nghỉ ngơi tĩnh dưỡng khoảng hai ngày, cô mới tìm tới cửa.
Đồng An đang nằm ở trên giường đọc sách, hắn giờ đã có thể nhận mặt chữ, trong lúc dưỡng bệnh cũng không có việc gì làm, nên đọc sách xem như giết thời gian.
Nhìn thấy Cố Vân Đông bước vào, hắn vội ngổi thẳng người: “Tiểu thư sao lại tới đây?”
“Ta có một số chuyện muốn nói với ngươi."
Đồng An khó hiểu : "Tiểu thư có chuyện gì cứ việc phân phó."
Cố Vân Đông kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh hắn: "Là về chuyện lần này, ta muốn nói với ngươi lời cảm ơn. Chuyện mấy hôm trước, nếu không phải nhờ có ngươi cứu Vân Thư, cây kéo kia sẽ đâm vào người thằng bé, khó có thể đảm bảo nó sẽ giữ được mạng sống."
.