Chương 463: Suy Nghĩ Của Đồng An
Đồng An sợ hãi, vội vàng mở miệng nói: “Tiểu thư nói nói gì vậy, ta là hạ nhân của Cố gia, bảo hộ chủ tử vốn là bổn phận của ta. Đừng nói hiện giờ ta không sao, nhưng nếu ta thật sự mất mạng, đấy cũng là do số mệnh đã định, không đáng để tiểu thư nói lời cảm ơn. Huống chi, ta dưỡng thương nhiều ngày như vậy, thiếu gia và biểu thiếu gia cũng thường xuyên tới thăm ta, còn mua không ít đồ, ta, ta vô cùng cảm động.”
Lời nói của Đồng An không hề có nửa điểm giả dối, hắn là thật sự suy nghĩ như vậy.
Từ nhỏ hắn đã là hạ nhân, ở nhà chủ trước đây cũng hầu hạ thiếu gia. Bọn họ chưa bao giờ coi hạ nhân là con người, cho tới nay sinh tử đều không phải là của mình.
Tới Cố gia, ban đầu hắn cứ thấp tha thấp thỏm, nhưng Cố gia đối xử với bọn họ cực kỳ tốt, chưa bao giờ đánh chửi hắn. Còn không chê hắn ăn nói vụng về, để hắn biết chữ, còn lên làm quản sự ở xưởng.
Đồng An vẫn luôn cảm thấy mình không có gì báo đáp sự tín nhiệm của tiểu thư, hắn hận không thể moi tim ra toàn bộ dâng hiến cho Cố gia.
Hắn cam tâm tình nguyện chắn một cây kéo kia thay thiếu gia một chú cũng không hối hận. lúc đó hắn nghĩ cuối cùng mình cùng có ích, thậm chí còn cảm thấy vui mừng vì mình đã cứu được thiếu gia.
Cố Vân Đông tin những gì hắn nói, chỉ là……
“Mặc kệ, nói như thế nào, ngươi cũng coi như đã lập được công lớn, nên khen thưởng vẫn phải khen thưởng.” Cố Vân Đông nói: “Ngươi muốn thưởng cái gì, cứ nói trực tiếp với ta.”
“Ta không cần.” Đồng An không chút nghĩ ngợi, liền buột miệng thốt ra: “Tiểu thư thiếu gia đối xử tốt với chúng ta, còn coi trọng chúng ta, như vậy đã là phần thưởng tốt nhất với chúng ta rồi.”
Cố Vân Đông: “……” tự nhiên thấy hơi đau đầu.
Trước kia cô cảm thấy Đồng An rất thành thật, nhưng không ngờ lại thành thực đến mức độ này.
Cô dừng một chút, nhắc nhở hắn: “Thật ra, ngươi có thể suy nghĩ lại. Tỷ như, ngươi muốn cưới vợ sinh con, ta cũng có thể giúp đỡ giới thiệu, hoặc là thiếu cái gì, cũng có thể nói.”
“Không cần, cả đời này, ta không định thành thân nữa. Ta cũng không thiếu gì, Cố gia cái gì cũng có, tiền tiêu vặt cũng rất cao, muốn mua cái gì ta cũng có thể tự mình mua.”
Cố Vân Đông nhíu mày, nghe ngữ khí chắc như đinh đóng cột của hắn, thật sự không định thành thân lần nữa sao?
Chẳng lẽ hắn không có ý gì với Thẩm Tư Điềm?
Cố Vân Đông cảm giác đầu đau âm ỉ, cô tỉ mỉ nhìn Đồng An một lát, quả thật không nhìn ra một tí ngượng ngùng nào trên gương mặt hắn, trong lòng yên lặng thở dài một hơi.
“Chuyện này…… cứ suy nghĩ đi, chờ ngươi nghĩ xong, gộp lại tính chung một thể.” Cố Vân Đông đứng lên: “Trước tiên ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã, ta đi đây.”
Cô đi ra khỏi cửa, trong lòng có chút bối rối.
Đầu óc cô không đủ dùng làm sao bây giờ? Hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô thắc mắc muốn hỏi thử ý tứ của Thẩm Tư Điềm, nhưng ngày hôm sau, Thẩm Tư Điềm lại không hề tới gần của phòng Đồng An dù chỉ một bước.
Dường như hình ảnh cô ấy nắm tay Đồng An khóc thút thít hôm Đồng An hôn mê chỉ là ảo giác của Cố Vân Đông.
Hai người này đang làm cái gì đây?
Cố Vân Đông dứt khoát trực tiếp đi tìm Thẩm Tư Điềm, hỏi cô ấy ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Tư Điềm lại lắc đầu nói: “Hôm đó chẳng qua là ta bị dọa sợ thôi…”
Cố Vân Đông có quỷ mới tin nàng: “Cô thành thật nói cho ta biết, có phải cô coi trọng Đồng An hay không? Vậy cô có nói với hắn không?”
“Vân Đông, đời này ta không định tái gia. Cô cũng biết những chuyện mà ta đã trải qua trước kia, ta không có cách nào nói với người khác những chuyện đó. Giờ ta chỉ muốn tích góp đủ tiền, rồi xây một căn nhà ở bên cạnh, tương lai ta có thể nhận nuôi thêm một đứa nhỏ, cả đời còn lại cứ trôi qua như vậy.”
Cố Vân Đông không tán thành với suy nghĩ tiêu cực này của cô ấy, nhưng đối với chuyện tình cảm, bản thân cô còn chẳng rõ ràng lắm chứ đừng nói đến việc đưa ra ý kiến cho người khác.
Phiền.
“Thôi, dù sao cũng không vội, không chừng về sau cô lại thay đổi suy nghĩ.” Cố Vân Đông đoán rằng có lẽ cô ấy vẫn chưa thoát khỏi bóng ma của Cố Cương kia, cũng không ép buộc nữa: “Tóm lại, nếu cô cần gì, ta lúc nào cũng ở đây.”
“Được, cảm ơn cô.” Thẩm Tư Điềm mỉm cười dịu dàng: “Có người bằng hữu như cô, là điều may mắn nhất của ta.”
Cố Vân Đông không muốn quản quá nhiều, việc này cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Mấy ngày kế tiếp cô cực kỳ bận rộn, Đồng An ở nha dưỡng thương, Thiệu Thanh Viễn thì đang tìm kiếm biện pháp trị bệnh đậu mùa, Cố Vân Đông vừa phải quản lí xưởng, lại vừa muốn bớt thời giờ đi mua mấy chục mẫu vườn trái cây.
Vợ chồng Thạch gia rất có kinh nghiệm với việc trồng cây ăn trái, nhưng khả năng quản lý xác thật vẫn còn khiếm khuyết.
Cố Vân Đông bắt đầu trọng dụng Triệu Trụ. Triệu Trụ này rất quyết đoán, còn giúp đỡ Cố Vân Đông tuyển thêm một vài nông hộ chăm sóc cây ăn quả, hơn nữa con hắn cũng dần ổn trọng hơn, bây giờ càng ngày càng tốt.
Bốn tên lưu manh đến nhà Cố Vân Đông trộm bạc lần trước, ngoại trừ Hồ Lượng bị chặt đứt chân cả ngày ở nhà nằm lăn ra đất chỉa họng lên trời kêu la khóc lóc dày vò cha mẹ ra, thì ba người còn lại đều đến làm việc cho Cố Vân Đông.
Điều này khiến cho mẹ của Hồ Lượng là Kim Nguyệt Hương bất bình trong lòng, thường xuyên ở trong thôn nói xấu Cố Vân Đông.
Đáng tiếc, hiện giờ hơn một nửa ngưởi ở thôn Vĩnh Phúc đều làm việc ở xưởng hoặc vườn trái cây của Cố Vân Đông, nên đương nhiên bọn họ sẽ không nghe lời bà ta.
Những người không làm việc ở Cố gia, cũng hy vọng có một ngày mình sẽ được nhìn trúng, làm gì có ai chịu giúp đỡ Kim Nguyệt Hương nói xấu Cố gia.
Bởi vậy Hồ gia ở trong thôn càng thêm không được ưa thích.
Những ngày hối hả bận rộn cứ trôi qua như vậy, thời gian này, xưởng giao hàng đến phủ thành vài lần, còn mang theo thư của Cố Đại Giang, ông chỉ hỏi sinh hoạt hằng ngày cô, không hề biết chuyện của Vân Thư.
Tần Văn Tranh báo tin cho cô nói ấn kiện của vị Vi phu tử kia đã kết thúc, người bị sung quân tới ngàn dặm ngoại thành.
Cô vẫn tiếp tục bận bịu như vậy cho đến cuối tháng, cuối cùng cũng đến lễ cập kê của Cố Vân Đông!!
Cô thậm chí còn chẳng nhớ có ngày này. Ai ngờ đột nhiên có một ngày, cha mẹ tiểu muội đại cô cùng với Kha biểu cô tất cả đều trở lại, cô mới bừng tỉnh nhớ ra…… Đây là một một ngày rất quan trọng đối với mình.
Đại dượng không về cùng bọn họ, chân ông ấy mới chỉ điều trị được một tháng, Hùng đại phu đã dặn dò không thể di chuyền nhiều, càng không được ngồi xe ngựa xóc nảy, cho nên ông ấy chỉ có thể tiếc nuối ở lại phủ thành. Lữ Thắng thím Ngưu ở lại nhà để chăm sóc ông ấy.
“Nhưng mà ông ấy đã chuẩn bị quà cho lễ cập kê của cháu.” Cố Đại Phượng đưa cho cô một cái tượng điêu khắc bằng gỗ.
Là một cái bình phong khắc gỗ, không quá phức tạp, nhưng lại cực kỳ tinh tế, trông rất xinh đẹp, nhìn ra được đại dượng vô cùng dụng tâm điêu khắc.
“Cháu rất thích, cảm ơn.”
Còn hai ngày nữa mới đến ngày cập kê, buổi chiều, Thiệu Thanh Viễn cũng đã trở lại.
Cho dù nhìn hắn vẫn như ngày thường, nhưng Cố Vân Đông vẫn nhạy bén phát hiện thần sắc hắn tiều tụy, tâm trạng gắt gỏng.
Làm sao vậy, chẳng lẽ việc tiêm phòng bệnh đậu mùa xảy ra vấn đề?
Cố Vân Đông đột nhiên có chút lo lắng, thừa dịp cha mẹ không chú ý, liền vội vàng kéo hắn sang một bên hỏi: “Có phải không suôn sẻ hay không?”
Thiệu Thanh Viễn nhẹ nhàng thở hắt ra: “Không phải, rất thuận lợi, đã đồng loạt thành công rồi.”
Cố Vân Đông vui vẻ: “Thật sao? Thật sự thành công rồi à? Đây không phải việc tốt sao, sao sắc mặt huynh còn kém như vậy?”
Lấy Thiệu Thanh Viễn rất coi trọng chuyện này, dáng nhẽ hắn phải vui vẻ mới đúng.