Chương 464: Mang Đến Bất Ngờ Cho Tần Văn Tranh
Thiệu Thanh Viễn đúng là vui vẻ, nhưng ngoài vui vẻ lại có chút phẫn nộ.
"Muội có biết người thử nghiệm thành công là ai không?" Cố Vân Đông nhíu mày, lắc đầu.
Thiệu Thanh Viễn: "A Trư."
Cố Vân Đông bất ngờ mở to hai mắt: "Ghép trên người hắn? Hắn đồng ý?"
“Đâu chỉ có vậy." Thiệu Thanh Viễn cười lạnh: "Hắn tự mình nhiễm bệnh đậu bò, sau khi khỏi lại tự nhiễm bệnh đậu mùa."
“..." Cố Vân Đông nhất thời không biết nói gì.
Tuy rằng cô biết phương pháp ghép mủ đậu bò là chính xác, nhưng A Trư không biết ah, loại thí nghiệm trước nay chưa từng có này, ai cũng không dám cam đoan có thể thành công, lá gan của hắn cũng quá lớn đấy?
Thiệu Thanh Viễn cũng cảm thấy lá gan của hắn ta quá lớn, vốn hắn định trở về sớm hơn mấy ngày.
Nhưng A Trư xảy ra chuyện như vậy, Thiệu Thanh Viễn không thể đi được, hắn phải ở lại chăm sóc A Trư, miễn cho hắn ta thật sự đem mình giày vò chết.
Cho đến khi xác nhận A Trư đã hoàn toàn khỏe mạnh hắn mới trở về, chỉ là rốt cuộc canh giữ ngày đêm mấy ngày, sắc mặt Thiệu Thanh Viễn vẫn có chút không dễ nhìn.
Hắn nói với Cố Vân Đông chuyện trong nhà A Trư, lúc này Cố Vân Đông mới hiểu rõ vì sao hắn ta lại có hành động như vậy.
Một là A Trư rất tín nhiệm Thiệu Thanh Viễn, hai là, cũng vì cởi bỏ một chấp niệm của hắn.
Thiệu Thanh Viễn xoa xoa thái dương, Cố Vân Đông thấy hắn thật sự rất mệt mỏi, vội vàng đuổi hắn đi nghỉ ngơi.
"Huynh về nhà trước, ngủ một giấc, lễ cập kê của muội còn có hai ngày nữa. Chờ huynh nghỉ ngơi tốt, ngày mai chúng ta sẽ đi huyện thành một chuyến, tìm Tần Văn Tranh nói về thành quả trọng đại này của huynh."
Thiệu Thanh Viễn sửng sốt: "Ngày mai đi? Chỉ mới thành công một trường hợp, còn chưa đủ..."
"Đủ rồi, chúng ta có thể báo cáo việc này trước, lưu lại kết quả một chút. Hoàng Thượng khẳng định sẽ phải xác minh, bọn họ cũng sẽ an bài thái y tiến hành xác nhận nhiều lần loại phương pháp này "
Thiệu Thanh Viễn nheo mắt lại, cô ấy gấp gáp như vậy...
"Có phải Tần Văn Tranh bên kia có tin tức gì không?"
Cố Vân Đông chỉ biết không thể gạt được hắn: "Ừm, hôm qua lúc muội đi huyện thành, nghe ý tứ của Tần Văn Tranh, phát triển có chút nghiêm trọng."
“Được, ngày mai đi huyện thành một chuyến."
Thấy hắn đồng ý, Cố Vân Đông liền đuổi người trở về nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn chạy tới huyện thành.
Huyện thành vẫn rất náo nhiệt, hai người trước tiên đem Ngưu Đản đến thư viện Đông Nghĩa, sau đó mang theo Vân Thư và Nguyên Trí đi học đường của Tần Văn Tranh.
Đuổi hai đứa đến giảng đường, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đi thẳng đến thư phòng của Tần Văn Tranh.
Tần Văn Tranh nhìn thấy hai người còn có chút ngạc nhiên: "Sao lại đến sớm như vậy."
Thiệu Thanh Viễn không nói lời nào, Cố Vân Đông tiến lên một bước, ho nhẹ một tiếng còn có bộ dáng thần bí: "Chúng ta mang cho ngài một tin tức tốt."
“Đằng sau tin tốt, có tin xấu nào không?" Tần Văn Tranh cười hỏi.
Cố Vân Đông lắc đầu: "Không có."
“Vậy ta yên tâm rồi, nói đi, tin tốt gì." Lúc này ngược lại hiếu khách, hắn rót trà cho hai người, chính mình cũng ngồi xuống ở một bên: "Ngươi đưng cố ra vẻ thần bí rồi lấy tin tức nho nhỏ để lừa gạt ta."
Cố Vân Đông hừ lạnh: "Ta đã bao giờ lấy tin tức nhỏ lừa gạt ngài? Ngài tự tính xem, đường trắng, tin tức tốt đúng không? Lần trước về chuyện Đào gia, cũng là tin tức tốt, đúng chứ? Lần nào mà ta không mang lại bất ngờ cho ngài?”
Tần Văn Tranh nghĩ, hắc, nói như vậy cũng đúng.
Hắn nhất thời hứng thú: "Vậy ngươi nói một chút, lần này mang đến cho ta bất ngờ vui vẻ gì thế? Chẳng lẽ, ngươi lại có phương pháp làm đường xanh đường đỏ?”
Cố Vân Đông đen mặt: "Trí tưởng tượng của ngài quả thực quá cằn cỗi quá nhỏ hẹp rồi."
“Được rồi, vậy ngươi nói, ta lắng nghe."
“Tần phu tử biết bệnh đậu mùa đúng không?"
Tần Văn Tranh nhíu mày, nghe được hai chữ này, tâm tình của hắn không tốt lắm.
"Biết, bệnh đậu mùa là một bệnh dịch rất đáng sợ, lây nhiễm rất nhanh. Từ xưa đến nay, người chết vì bệnh đậu mùa này không biết đã bao nhiêu, tiền triều có hai vị thiếu niên thiên tài bởi vậy mà qua đời, thực sự là một chuyện đáng sợ. Ngay cả người trong hoàng thất cũng không thể tránh khỏi, đến nay vẫn không có thuốc chữa.”
Tần Văn Tranh nói xong còn thở dài, lập tức khó hiểu: "Ngươi hỏi cái này làm cái gì? Chẳng lẽ bất ngờ ngươi nói có liên quan đến bệnh đậu mùa?" Dừng một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Chẳng lẽ ngươi có cách chữa bệnh đậu mùa?"
Cố Vân Đông mặt không chút thay đổi: "Không có.”
Tần Văn Tranh lập tức thất vọng: "Vậy ngươi nói những chuyện này làm cái gì? Trừ khi ngươi nói cho ta biết, có một cách để chẩn đoán và điều trị, còn không cũng không có gì bất ngờ đối với ta."
Khóe miệng Cố Vân Đông co giật một chút, vừa rồi yêu cầu của ngươi cũng không có hà khắc như vậy.
"Ta không có cách chữa trị, nhưng ta có cách phòng ngừa."
Tần Văn Tranh sửng sốt: "Phòng ngừa? Ý ngươi là... Phương pháp ghép mủ đậu mùa ở người? Vân Đông, chuyện này cũng không tính là mới lạ, phương pháp này đã sớm có người dùng qua."
“Ta không nói đến phương pháp phép mủ đậu mùa, ta đương nhiên biết phương pháp này sớm đã có, hơn nữa tỷ lệ thất bại cực cao. Ta đang nói phương pháp mới, không có sai sót.”
Tần Văn Tranh kinh ngạc, bất ngờ quay đầu nhìn cô: "Ngươi nói thật?"
“Đây mới gọi là bất ngờ vui vẻ, đúng không?"
Tần Văn Tranh rốt cuộc cũng ngồi thẳng dậy, biểu tình nghiêm túc: "Ngươi cẩn thận nói cho ta một chút, ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định phương pháp này không có sai sót, ngươi đã thử qua rồi?"
Cố Vân Đông nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: "Phương pháp này do Thiệu đại ca phát hiện, để Thiệu đại ca nói cho ngươi biết. Nhưng trước đó đã nói rõ, việc này ngươi phải thành thật bẩm báo cho hoàng thượng, để hoàng thượng biết Thiệu đại ca lập được công lớn, là loại công lao có thể làm kim bài miễn tử, không thể bởi vì chuyện của Đào gia mà liên lụy đến hắn."
Tần Văn Tranh: "..."
Hắn hơi cúi đầu, ở góc độ hai người nhìn không thấy, một tia biểu tình cổ quái chợt lóe qua.
Chỉ là ngẩng đầu lên, lại như không có chuyện gì xảy ra.
"Chuyện này là đương nhiên, ngươi nói đi, ta cam đoan thành thật bẩm báo."
Cố Vân Đông liền lui về phía sau hai bước, để Thiệu Thanh Viễn đi ra nói.
Nhìn hai người có thể phải nói chuyện rất lâu, cô dứt khoát ra khỏi học đường: "Ta đi mua vài thứ."
Tần Văn Tranh phất phất tay, rất có loại tư thế qua sông đoạn cầu.
Cố Vân Đông hừ lạnh một tiếng, dù sao công lao lớn này đã là chuyện chắc chắn, cô có thể yên lòng.
Chờ ra khỏi học đường, Cố Vân Đông liền đi về phía phố xá sầm uất.
Nhưng cô vừa đến đầu đường, đột nhiên có người chạy tới.
"Vân Đông, Vân Đông, thật sự là ngươi, ta đang muốn đi thôn Vĩnh Phúc tìm ngươi."
Cố Vân Đông ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Duy chạy đến thở hồng hộc, đặc biệt hưng phấn vọt tới chỗ cô.
Cố Vân Đông lập tức lui về phía sau hai bước, kéo ra một chút khoảng cách: "Ngươi tìm ta làm gì?"
“Ta nói với ngươi một tin tức lớn."
Ánh mắt Liễu Duy đã phát sáng, bên trong rõ ràng có sự vui sướng khi người gặp họa.
"Ngươi cũng có tin tức à?" Cố Vân Đông nhướng mày: "Ngươi nói xem."
“Hắc hắc hắc, ta nói cho ngươi biết, Đào gia, Đào đại thiếu gia Đào Phong, đã tìm được đệ đệ ruột của hắn, Đào tam thiếu gia từ nhỏ đã bị đưa ra ngoài."
Cố Vân Đông: "..." Ngươi nói ai??