Chương 466: Cố Vân Đông Lên Án
Cố Vân Đông đột nhiên quay đầu sang nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy hung dữ: "Nếu Thiệu đại ca không phải tam công tử của Đào gia, vậy người thân thật sự của huynh ấy ở đâu?"
Tần Văn Tranh khẽ giật mình, rồi hắn sờ mũi của mình, nhỏ giọng nói” "Chuyện này, vẫn chưa điều tra ra. Hơn nữa, rất khó điều tra, việc này e là chỉ có Lý lão đầu đã xuống mồ kia mới biết."
"Vậy ngài còn có tác dụng gì?"
Tần Văn Tranh: ". . ." Hắn có đồng ý điều tra thân thế của Thiệu Thanh Viễn sao? Giận chó đánh mèo sao? Tính tình quá kém, coi chừng không gả được cho ai đấy.
Cố Vân Đông không nhìn Tần Văn Tranh nữa, cô chỉ nhỏ giọng nói tiếp: "Không có việc gì Thiệu đại ca, Tần Văn Tranh vô dụng, không điều tra được, chúng ta có thể tự mình tìm, nhất định có thể tìm được thôi."
Thiệu Thanh Viễn lại lắc đầu: "Không sao cả, biết thân thế hay không, với ta mà nói đã không quan trọng nữa. Hiện tại ta đã có muội, vậy là đủ rồi."
Hắn đột nhiên cảm thấy rất nhẹ nhõm, cảm giác nặng nề đã hoàn toàn biến mất sau khi hắn nghe tin Đào Phong tìm được tam công tử Đào gia thật sự.
Hắn không phải người Đào gia, thật tốt.
Cố Vân Đông ngước mắt lên nhìn Thiệu Thanh Viễn, thấy ý cười trong ánh mắt hắn trong sáng hơn rất nhiều, ngay lập tức, cô cũng cười theo.
"Dù sao, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì với Đào gia nữa rồi. Mặc kệ Đào gia có chết hay không, cũng không ảnh hưởng gì đến huynh."
"Ừ." Thiệu Thanh Viễn cúi đầu, khóa miệng của hắn nhẹ nhàng chạm vào trán cô.
Tần Văn Tranh: ". . ." Hai người các ngươi xem ta là người chết sao, ôm ôm ấp ấp còn chưa đủ, còn hôn, hôn luôn rồi hả? Đồi phong bại tục, đúng là đồi phong bại tục.
Ngón tay của Tần Văn Tranh run rẩy chỉ vào bọn họ, hắn nói: "Trước mặt mọi người, hai người các ngươi còn chưa kết hôn, có thể . . ."
Lời còn chưa nói hết, nụ cười trên mặt Cố Vân Đông đã biến mất, cô quay đầu, trầm mặt nhìn hắn: "Ngài không nói lời nào còn tốt, ngài vừa nói, ta lại nhớ ra còn chưa tính toán rõ ràng sổ sách với ngài."
Cố Vân Đông buông Thiệu Thanh Viễn ra, cô cười lạnh nói tiếp: "Ngài đã sớm biết rõ chuyện này rồi đúng không, lại có thể giấu giếm thế này, ngài đúng là âm hiểm xảo trá, tiểu nhân bụng dạ khó lường."
"Này này, nói chuyện cũng phải dùng lương tâm, ta tiểu nhân chỗ nào? Việc này, ta cũng mới biết hôm nay thôi, sáng nay khi các ngươi đến đây, ta đã định nói cho các ngươi biết rồi, chỉ không ngờ bị tin tức tốt của ngươi làm cho kinh ngạc, quên mất mà thôi."
"Đánh rắm."
"Đừng nói dối như vậy. . ."
"Hơn một tháng trước ngài đã biết rồi."
Tần Văn Tranh trừng to mắt, mẹ nó, chuyện này mà ngươi cũng có thể đoán được?
Cố Vân Đông ngoài cười nhưng trong không cười, cô nói với hắn: "Hơn một tháng trước ngài đã nói với Thiệu đại ca, tuy Đào gia nước sâu, nhưng ngài có thể bảo đảm Thiệu đại ca bình an vô sự. Ngài dựa vào cái gì mà cam đoan như thế, mọi người đều nói thánh tâm khó dò, tại sao ngài lại có thể xác định Hoàng Thượng sẽ không liên lụy Thiệu đại ca. Hiện tại ta ngẫm lại, sao không thể cam đoan được? Thiệu đại ca cũng đâu phải người Đào gia, mặc kệ Đào gia nước sâu hay không, cũng không có một chút liên quan gì đến Thiệu đại ca, ta nói đúng không?"
Tần Văn Tranh: Cho nên nói, lừa dối người quá thông minh cũng không tốt, chỉ cần một ít manh mối là hắn đã bị vạch trần rồi.
Trên mặt Tần Văn Tranh hiện lên một tia xấu hổ, hắn hơi ngượng ngùng nói: "Lúc ấy không thể nói quá nhiều."
"Ta thấy ngài rõ ràng là cố ý, bởi vì ngài muốn lừa lấy phương pháp phòng bệnh đậu mùa trong tay chúng ta, đúng không? Ngài biết ta và Thiệu đại ca đang tìm đường lui, ngài muốn thử ép khô giá trị cuối cùng của hai chúng ta, đúng không?"
Cố Vân Đông lên án, càng nói càng trầm trọng hơn.
Ánh mắt của Thiệu Thanh Viễn đột nhiên trở nên sắc bén, hắn nhìn về phía Tần Văn Tranh, trong con ngươi bắt đầu hiện lên một tia bất thiện.
Tần Văn Tranh mở to hai mắt, tội danh này to lắm đấy, ép khô gì chứ? Hắn chỉ ôm một chút hy vọng trong lòng thôi, chỉ muốn xem xem hai người bọn họ đến cùng có thể lập được công lao to lớn gì thôi. Tại sao vào trong miệng nàng ta, bản thân hắn lại trở thành tội nhân với tội ác tày trời rồi hả?
"Ngươi, ngươi, người này, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung." Tần Văn Tranh nhanh chóng giải thích với Cố Vân Đông: "Ta chỉ hiếu kỳ các ngươi đến cùng có bao nhiêu khả năng mà thôi, sự thật đã chứng minh các ngươi quả thật rất lợi hại."
"Vuốt mông ngựa cũng vô dụng, ngươi trả lại phương pháp phòng bệnh đậu mùa cho chúng ta, không đưa cho ngươi nữa."
Tần Văn Tranh: "..." Ngươi là con nít ranh sao? Còn có thể đòi lại?
"Vân Đông, việc này ngươi không đúng rồi. Phương pháp phòng bệnh đậu mùa là chuyện tốt lợi quốc lợi dân, truyền đi có thể cứu biết bao nhiêu người ngươi biết không? Đây là việc thiện, là công đức, là việc lớn cứu người trong lúc nước sôi lửa bỏng, sao có thể lấy về? Hơn nữa, những lời mà Thiệu Thanh Viễn nói với ta, ta đã ghi tạc trong đầu, ngươi muốn lấy về thế nào?"
Nói ra một câu cuối cùng, hắn mơ hồ còn có chút kiêu ngạo.
Thiên tài quả nhiên là thiên tài, mấy lời mà Thiệu Thanh Viễn nói với hắn, hắn vẫn còn nhớ rõ, rành mạch một chữ cũng chưa quên đây này.
Cố Vân Đông hận đến nghiến răng, cô cũng không phải là không muốn đưa thứ này cho Tần Văn Tranh, chỉ là hiện tại cô đang rất tức giận về việc Tần Văn Tranh đã sớm biết rõ hết mọi chuyện lại không nói cho bọn cô biết, hắn có biết bọn cô đã chờ đợi lo lắng bao lâu không?
Đồ khốn này...
"Ngài ghi tạc trong đầu đúng không? Thế ta đây sẽ đánh cho ngài ngốc luôn xem ngài còn nhớ kiểu gì."
Cố Vân Đông nói xong, cô liền cầm lấy bút trên bàn, ném về phía hắn.
Tần Văn Tranh nhanh chóng đứng lên, vội vàng lùi về phía sau vài bước.
Cố Vân Đông lại không chịu từ bỏ ý đồ, cầm lấy sách trên bàn ném vào hắn.
Tần Văn Tranh nhìn mà thấy đau lòng, hắn kêu lên: "Cái này không thể ném, đây là bản đơn lẻ đó, ài, bút này là bút tử hào, vô cùng quý giá. Kia là bức tranh ta đã mất hai ngày để vẽ, đừng... Thiệu Thanh Viễn, ngươi cản nàng ta lại đi."
Nàng ta quả thật muốn đánh ngốc hắn, phá hư hết những thứ hắn yêu mến nhất, này còn không phải là làm cho hắn tức đến đau cả não, giận ngu người luôn sao?
Thiệu Thanh Viễn thấy Tần Văn Tranh gọi mình thì dừng lại một chút, yên lặng đi đến một bên, lấy thêm một cái thùng đựng rất nhiều bức họa cuộn tròn đưa qua, đưa đến bên cạnh Cố Vân Đông: "Bên này còn có này, chậc chậc."
Tần Văn Tranh mở to hai mắt nhìn: "Thiệu Thanh Viễn ngươi nối giáo cho giặc sao."
"Ngài xứng đáng."
Tần Văn Tranh: "..." Hắn muốn đoạt lại tranh của hắn, nhưng Cố Vân Đông đập phá rất hung ác, hắn cũng không cách nào tiến lại gần, lúc này hắn chỉ cảm thấy đau lòng đến mức quặn thắt lại trong ngực.
"Cố Vân Đông, ngươi tỉnh táo một chút, ta sai rồi, ta cam đoan sau này sẽ không gạt các ngươi nữa, ngươi đừng đập phá nữa, mọi thứ đều bị phá hư rồi."
Giọng nói của Tần Văn Tranh càng ngày càng lớn, cuối cùng truyền ra thật xa, khiến cho những học sinh vừa mới tan học, đang nghỉ ngơi ở bên kia giảng đường nghe được.
Vân Thư nghĩ đến việc đại tỷ cũng tới tìm phu tử, lo lắng tỷ tỷ gặp chuyện không may, nên hắn nhanh chóng chạy qua xem.
Những người khác thấy thế, cũng lao nhao đi theo phía sau của hắn.
Rất nhanh, âm thanh kia càng ngày càng gần, nhưng rất kỳ quái, hình như đều là giọng gào khóc thảm thiết của phu tử.
Ngày thường phu tử ấy rất chú trọng hình tượng, làm sao có thể để tình huống này xuất hiện được.
Vân Thư càng ngày càng sốt ruột, đứng ở rất xa, hắn đã bắt đầu hét lên: "Đại tỷ, phu tử, đại tỷ."
Cố Vân Đông lập tức dừng tay, sau đó cô nhẹ nhàng vuốt tóc, vẻ mặt điềm nhiên như không có việc gì, rất thục nữ.
Tần Văn Tranh vẫn còn thở hồng hộc, Vân Thư đã chạy đến cửa thư phòng rồi.
Cố Vân Thư nhìn thấy đống bừa bộn lum tum trên mặt đất, ánh mắt long lanh của cậu nhóc lập tức trừng lớn.
"Đại tỷ, có chuyện gì xảy ra vậy? Có người, có người vào đây cướp bóc sao?"
Những người khác cũng ào ào theo sau, thấy tình huống như thế này, lập tức đều hai mặt nhìn nhau.
Tần Văn Tranh cười lạnh, hắn vừa định nói người cướp bóc là đại tỷ của ngươi đó. Nhưng mà, Cố Vân Đông đã mở miệng nhanh hơn hắn một bước.