Chương 467: Cố Vân Đông Ảnh Hưởng
"Không có người cướp bóc." Cố Vân Đông ngồi trên ghế, trên mặt cô là nụ cười dịu dàng, chỉnh tề đến từng sợi tóc, cô vẫy tay với Cố Vân Thư.
Cố Vân Thư lập tức ngoan ngoãn tiến vào trong phòng, sau đó, cậu nhóc thấy đại tỷ của mình chỉ vào những cuốn sách, bức vẽ nằm dưới đất, nói: "Tần phu tử vừa nãy đột nhiên bị rút gân, dưới tình thế cấp bách hắn đã đá lăn thùng tranh, đập trúng vào bàn, những vật này đều rơi xuống hết, đệ xem, rơi khắp nơi cả. Vân Thư à, đệ gọi các bạn học của đệ vào đây, giúp Tần phu tử nhặt lên đi."
"À, được." Cố Vân Thư nhanh chóng gật đầu, sau đó cậu nhóc gọi mấy bạn nhỏ khác tiến vào.
Tần Văn Tranh thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lại thấy Cố Vân Đông liếc nhìn hắn, chỉ thấy nàng ta cười dịu dàng rồi nói thêm một câu: "Đúng rồi, phu tử của các đệ hôm nay rất là hào phóng, hắn nói những quyển sách, giấy bút, bức họa này vốn chuẩn bị cho các đệ đấy, các đệ có thể tự đi xem, xem xem có món nào yêu thích không, thích thì chọn lấy vài món cũng được."
Vân Thư trừng to mắt: "A?"
Không phải gần đây phu tử rất quý những bức họa này sao? Cam lòng tặng hết cho bọn họ luôn à?
Mắt của Tần Văn Tranh sắp trừng rớt ra ngoài, ngón tay hắn run rẩy chỉ vào Cố Vân Đông: "Ngươi, ngươi. . ."
Cố Vân Đông ngoài cười nhưng trong không cười, cô thản nhiên nói: "Tần phu tử, học sinh của ngài đều nhìn ngài đấy, ngài sẽ không lật lọng chứ, hay là nói, lúc nãy ngài, lại đang. . . lừa gạt ta hả??"
Chữ 'Lừa gạt' này, Cố Vân Đông cực kỳ nhấn mạnh.
Tần Văn Tranh nhìn ánh mắt tha thiết của những học sinh ngoài cửa, lại nhìn Cố Vân Đông đang cầm một bức tranh như muốn xé toạc ra, hắn biết rõ hôm nay nhất định sẽ mất nhiều máu rồi.
Lòng hắn đau đớn đến tột cùng, Tần Văn Tranh cắn răng một cái thật mạnh, gật đầu nói: "Đúng, đúng vậy, các ngươi. . . tự chọn đi."
Vừa dứt lời xong, đám học sinh ngoài cửa liền ào ào bước vào, chấp tay cảm tạ với Tần phu tử.
Đợi Tần Văn Tranh rưng rưng gật đầu xong, bọn chúng lập tức chạy lại chỗ mấy bức tranh ưa thích của mình.
Tần Văn Tranh nghĩ thầm, cũng may những học sinh này đều do hắn dạy dỗ, biết rõ chừng mực.
Quả nhiên, mỗi người đều chọn một bức.
Cho đến lúc. . . Vân Thư ôm ba, bốn bức họa đứng lên.
Tần Văn Tranh mở to hai mắt nhìn: "Ngươi lấy nhiều như vậy làm gì?"
Cố Vân Thư đáp: "Đệ tử muốn chọn cho cha, đại tỷ, mẹ và muội muội mỗi người một bức. Đệ tử còn muốn cho Ngưu Đản, Tăng Gia, Tăng Nhạc chọn một bức nữa, nhưng đệ tử cảm thấy làm người không thể quá tham lam, như thế này đã đủ rồi, phu tử không cần khách khí với đệ tử đâu."
Tần Văn Tranh ngạc nhiên nhìn Cố Vân Đông, trong lòng hắn nói vài câu rất tục, mẹ nó, hắn quên ở đây còn có một đệ tử do Cố Vân Đông dạy.
Hiển nhiên ảnh hưởng của Cố Vân Đông so với hắn lớn hơn, lớn hơn rất rất rất nhiều.
Không được, về sau hắn phải chú tâm bồi dưỡng Cố Vân Thư, phải uốn nắn lại tính tình của đứa nhóc này mới được.
Nhưng mà, chính bản thân Tần Văn Tranh đã quên, sức ảnh hưởng của Vân Thư cũng rất lớn. Lúc Cố Vân Thư chọn tranh cho người nhà, những học sinh khác cũng bắt đầu chọn.
Một phút đồng hồ sau.
Tần Văn Tranh nhìn từng học sinh đều ôm ít nhất hai bức tranh chữ hoặc giấy bút rời đi, trong lòng hắn lại nhỏ máu.
Hắn khóc không ra nước mắt, nhìn vào thư phòng trống rỗng của mình, hắn chỉ có thể tự an ủi bản thân: "Không có việc gì, không có việc gì hết, dù sao cũng đều là học sinh của mình, sớm muộn gì cũng sẽ cho bọn chúng thôi, không giận không giận."
Tần Văn Tranh đi đến trước mặt Cố Vân Đông, đen mặt hỏi cô: "Hiện tại hết giận chưa?"
"Ừm, hết rồi, phương pháp ghép mủ bệnh đậu bò kia, ngài đem đi đi, ta sẽ không thu về nữa."
Cố Vân Đông đứng lên, nói tiếp: "Ta đi trước đây."
Tần Văn Tranh hừ lạnh, phải đi từ sớm rồi kìa.
Nữ nhân này quả thực không thể đụng vào, sau này chắc chắn hắn sẽ cách xa nàng ta ra.
Nể mặt việc bọn họ đưa phương pháp phòng bệnh đậu mùa cho nên tạm thời hắn sẽ không so đo với nàng ta.
Nghĩ đến đây, Tần Văn Tranh vội vàng lấy bản chép tay kia ra, bắt đầu nhìn kỹ.
Càng xem mắt của hắn càng mở lớn, càng trợn càng sáng. Sau khi Tần Văn Tranh xem xong bản chép tay kia, hắn cũng không nhịn được lấy giấy bút ra, bắt đầu xẹt xẹt viết lên, lưu loát viết ra ba trang giấy. Sau đó hắn mới cẩn thận, nâng niu gói kỹ mấy tờ giấy vừa viết và bản chép tay kia vào một chỗ.
Rồi lập tức gọi một người tới, nói người ấy ra roi thúc ngựa, đưa món đồ này đến kinh thành.
Sau khi làm xong hết mọi chuyện, Tần Văn Tranh mới thở ra một hơi. Không thể ngờ được, Thiệu Thanh Viễn này ngoại trừ võ công cao cường, phương diện y thuật cũng có thiên phú như thế, quả nhiên là một nhân tài.
Nhưng mà, thân thế của Thiệu Thanh Viễn, thật đúng là rất kỳ quái.
Cố Vân Đông ngồi xe ngựa trở về, cô cũng đang nghĩ đến vấn đề này, tuy Thiệu Thanh Viễn đã nói không sao cả, nhưng Cố Vân Đông vẫn đặt điều này vào trong lòng.
Bản thân cô từ nhỏ đã không cảm nhận được tình yêu thương của người nhà, vẫn luôn trưởng thành trong cô đơn.
Đối với cô, cảm giác khát vọng có người nhà, có nơi dựa vào quá sâu sắc, mặc dù sau này khi cô trưởng thành rồi, không còn hy vọng xa vời gì về việc này nữa.
Cũng may, từ sau khi cô đến nơi này, cô đã luôn cảm động trước sự ấm áp mà bản thân nhận được.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn lại chưa bảo giờ được cảm nhận.
Cô không biết người nhà của huynh ấy là dạng người như thế nào, là giống như người Đào gia hận không thể cách xa một chút, hay giống như người cha hiện tại của cô, sau khi lạc mất vợ con vẫn chưa bao giờ bỏ cuộc, vẫn luôn tìm kiếm.
Chưa thấy qua, thật sự sẽ không nhịn được mà nghĩ đến.
Nhưng những việc như tìm người thân này, Thiệu Thanh Viễn không thèm để ý, Cố Vân Đông cũng sẽ không chủ động đề cập.
Nếu kết quả xấu, chẳng phải sẽ lại tổn thương huynh ấy thêm một lần nữa?
Cho nên, thuận theo tự nhiên đi.
Nhưng nói như thế nào, việc của Đào gia sau này sẽ không liên quan đến Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Đông cảm thấy, tản đá lớn trong lòng cô đã rơi xuống rồi, mặc dù bị Tần Văn Tranh tính kế một lần, cô cũng không so đo.
"Đúng rồi, chúng ta quên nói với Tần Văn Tranh, ngày mai muội cập kê, nói hắn dẫn theo vợ con và mang lễ vật đến thăm." Cố Vân Đông đột nhiên nhớ tới việc này, cô lập tức cảm thấy ảo não.
Thiệu Thanh Viễn: "Vân Thư và Nguyên Trí xin phép nghỉ ngày mai, chắc chắn chúng sẽ nói rõ nguyên nhân."
Nói cách khác, Tần Văn Tranh nhất định sẽ biết rõ điều này.
Nhưng mà trải qua việc ngày hôm nay, hắn có thể mang theo lễ vật đến thăm hay không thì không biết được.
Cố Vân Đông hơi hối hận: "Đáng lẽ ta phải chờ thêm hai ngày nữa mới trở mặt với hắn." Trong giọng nói của cô ẩn chứa một sự tiếc nuối chẳng nói thành lời.
Thiệu Thanh Viễn cười ha ha, âm thanh thoải mái sảng khoái, làm cho Cố Vân Đông khẽ giật mình, rồi cô cũng cười theo.
Hai người vừa nói chuyện vừa đánh xe ngựa trở về nhà.
Trong nhà đã bắt đầu chuẩn bị cho lễ cập kê ngày mai của cô rồi, Cố Vân Đông nhìn bóng lưng bận rộn của cha mẹ, tiểu muội và đại cô, trong lòng bỗng cảm thấy thỏa mãn không nói thành lời.
Sự ấm áp như thế này, cô rất hi vọng Thiệu đại ca cũng có thể có được.
Kha biểu cô tới, gọi cô vào phòng thử y phục, bà ấy nói: "Mới sáng sớm mà ngươi đã đi đâu? Thời gian quan trọng thế này, sao ta lại thấy ngươi có vẻ thoải mái tự tại nhất nhỉ?"
Cố Vân Đông đi theo biểu cô vào phòng, Thẩm Tư Điềm đã cầm một bộ váy ngắn màu trắng bước tới.
"Mau thử xem, nếu không vừa chỗ nào, hiện tại sửa vẫn còn kịp."
Cố gia đang náo nhiệt bừng bừng, ai cũng không biết được là giờ phút này đang có hai chiếc xe ngựa đi vào thôn Vĩnh Phúc.
Trong đó, từ bên trong một chiếc xe ngựa có một cái đầu thò ra, người đó nhìn thôn nhỏ trước mặt, con ngươi liếc tới liếc lui, tò mò hỏi: "Nơi này chính là thôn Vĩnh Phúc sao, vị Cố cô nương kia ở nơi này?"