Chương 468: Hỏi Thăm
Trong xe ngựa có ba nữ nhân, cô nương trẻ tuổi vừa nói chuyện kia đã thò đầu ra ngoài cửa sổ xe.
Nàng hưng phấn nhìn con đường nông thôn trước mặt, có chút tò mò lại có chút hoang mang nói: "Nàng ấy sao có thể ở chỗ này?"
Ngồi đối diện nàng ấy là Nhiếp Song, cô ấy kéo người trở lại, miễn cho nàng ấy rơi xuống từ cửa sổ xe.
"Bao Lăng Duyệt, ngươi có thể cẩn thận một chút không, con đường này không bằng phẳng, không giống với phủ thành, nếu ngươi rơi ra ngoài, nói không chừng sẽ gặm một ngụm phân trâu."
“..." Thật ghê tởm, Bao Lăng Duyệt phi phi hai tiếng, quay đầu hỏi: "Ngươi không tò mò thôn Cố cô nương sống có bộ dạng gì sao?"
“Ta tò mò chứ, nhưng ta không vội, chờ sau khi Vân Đông tỷ tỷ kết thúc lễ cập kê, ta sẽ nói tỷ ấy dẫn ta đi dạo một chút, cũng tốt hơn ngươi nhìn lung tung không mục đích như vậy, có thể nhìn ra cái gì?"
“Ngươi bây giờ càng ngày càng khoác loác, không phải ngươi nói Vân Đông tỷ tỷ của ngươi rất bận rộn sao? Làm sao nàng ấy có thể đưa ngươi đi dạo?"
Nhiếp Song hừ nhẹ một tiếng, có chút kiêu ngạo: "Ai bảo ta là bạn tốt của Vân Đông tỷ tỷ chứ? Ngươi không hiểu, tỷ ấy rất rộng rãi với bằng hữu đấy."
Bao Lăng Duyệt rất khiếm nhã trợn trắng mắt.
Đái phu nhân ngồi ở chính giữa lắc đầu bật cười: "Được rồi, hai người các ngươi đừng đấu võ mồm, còn chưa biết nhà Vân Đông ở đâu, trước tiên hỏi đồng hương một chút."
“Để cháu tới hỏi."
Bao Lăng Duyệt lập tức vén rèm xe, ánh mắt quét một vòng bên ngoài, cuối cùng rơi vào một người phụ nữ, nàng phất phất tay, nhiệt tình kêu lên: "Thím, có thể hỏi ngươi một chuyện không?"
Kim Nguyệt Hương nhìn thấy có hai chiếc xe ngựa vào thôn, có chút tò mò xem có phải lại tới tìm Cố gia hay không.
Kết quả không nghĩ tới xe ngựa không đi về phía Cố gia, lập tức vui vẻ hẳn lên.
Nghe thấy tiếng gọi, bà ta vội vàng ngẩng đầu lên, cười nói: "Cô nương đến từ huyện thành phải không? Ôi chao, nhìn khí phái này, vừa nhìn đã biết là tiểu thư của gia đình giàu có. Đây mới là tiểu thư khuê các chân chính, so với những người chỉ biết làm bộ làm tịch mạnh hơn nhiều."
Bao Lăng Duyệt: ???
Nàng chỉ muốn hỏi một chuyện mà thôi, đột nhiên bị nịnh nọt một trận, điều này làm cho nàng có chút hoảng hốt ah, làm sao bây giờ?
Vẫn là Nhiếp Song tiến lại gần, cười tủm tỉm trực tiếp hỏi: "Thím, chúng ta muốn hỏi thăm một chút, nhà Cố Vân Đông, Cố gia đi thế nào?"
Kim Nguyệt Hương nghe được ba chữ Cố Vân Đông, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hừ lạnh một tiếng quay đầu rời đi.
Hóa ra lại tới tìm Cố Vân Đông, chẳng qua là lạc đường mà thôi.
Nha đầu thối kia rốt cuộc gặp vận cứt chó gì, xe ngựa lui tới trong thôn này phần lớn đều tới tìm nàng ta, những gia đình giàu có này mắt đều mù sao?
Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt nhìn nhau, chuyện gì xảy ra vậy? Họ vừa nói gì không nên nói sao?
Nhưng Kim Nguyệt Hương rất nhanh lại quay trở lại, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười, chỉ chỉ vị trí dưới chân núi nói: "Cố gia ở nơi đó, dưới chân núi, rất dễ nhận, các ngươi vừa nhìn sẽ biết.”
Nói xong, bà ta liền vội vàng rời đi.
Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt nhíu mày càng chặt, hai người một lần nữa ngồi trở lại trong xe ngựa, nói: "Người phụ nữ này vừa rồi nhìn rất mất hứng, giống như Vân Đông tỷ tỷ có cừu oán với bà ta vậy."
“Đúng đúng đúng, ta cũng cảm thấy như vậy. Bà ta sẽ không cố ý chỉ sai đường cho chúng ta chứ?”
Bao Lăng Duyệt càng nghĩ càng có khả năng: "Ngươi xem vừa rồi bà ta đã tính đi, đột nhiên lại thay đổi chủ ý, không nói hai lời liền chỉ đường, có vẻ như có ý đồ xấu xa."
“Ừ, ngươi nói có lý." Nhiếp Song gật đầu theo: "Hơn nữa trong nhà Vân Đông tỷ tỷ cũng không phải không có bạc, làm sao có thể ở dưới chân núi? Ta nghe nói trong núi rất nhiều dã thú, nếu có hổ, gấu rừng heo rừng từ trong núi chạy ra, người dưới chân núi chẳng phải là người đầu tiên gặp nạn sao? Vân Đông tỷ tỷ còn có đệ đệ muội muội, làm sao có thể ở nơi đó?"
“Người phụ nữ đó đã lừa chúng ta, chỉ cho chúng ta một con đường ngược lại. "
Hai người gật đầu thật mạnh, cuối cùng nhìn về phía Đái phu nhân không nói gì.
Bà ấy cũng cảm thấy... Có chút đạo lý.
Vì thế Nhiếp Song quyết định: "Vậy chúng ta đi vào giữa thôn, đến lúc đó gặp thôn dân khác lại hỏi một chút."
“Được."
Hai người thò đầu ra, nói xa phu tiếp tục đi về phía trước, đi về phía trung tâm thôn.
"Thôn Vĩnh Phúc này tuy tốt, nhưng đường cũng quá khó đi."
“Nếu không, chúng ta đi đường lớn, đi vòng ra ngoài, đi theo con đường rộng hơn một chút."
“Không được, chẳng may đi sai thì làm sao bây giờ? "
“Không đi sai đâu, ngươi cứ tin ta, trực giác của ta rất chuẩn. Hơn nữa ngươi nghĩ đi, Cố gia mỗi ngày đều có xe ngựa qua lại, đi đường nhỏ không tiện, chắc chắn đi phía con đường lớn kia."
“Vậy không chắc, xe ngựa không qua được, có thể xuống đi bộ."
Đái phu nhân bị hai người ầm ĩ đến đau đầu, nhìn các nàng đều thò người ra ngoài, tức giận nói: "Ta thấy các ngươi nói đều có đạo lý, vậy dứt khoát đừng tìm người hỏi đường nữa, xem ai thuyết phục được ai, chúng ta cứ theo lời người đó nói mà đi."
Nhiếp Song sửng sốt, đột nhiên con ngươi sáng lên: "Có đạo lý, Lăng Duyệt, chúng ta đừng hỏi đường nữa, xuống tự mình tìm, xem ai tìm được nhà Vân Đông tỷ tỷ trước, thế nào?"
“Được."
Đái phu nhân: "…"
Hai người thật sự xuống xe ngựa, mang theo một nha hoàn, sau đó đi về hướng mình lựa chọn.
Đái phu nhân muốn thu hồi lời vừa rồi, nhưng nhìn bước chân đã nhanh chóng đi xa của hai người này, câu nói đã nghẹn ở trong cổ họng, nói không nên lời.
Bà ngồi trong xe ngựa không nhúc nhích, sợ hai người ở nơi xa lạ này xảy ra chuyện gì, lại vội vàng nói hai vị ma ma trong xe ngựa đi theo phía sau.
Bản thân bà rất nhanh lại nhìn thấy một người phụ nữ, hỏi phương hướng Cố gia.
Lại biết được tin Cố gia quả thật ở dưới chân núi, lúc này nhịn không được ảo não, thì ra người phụ nữ kia không lừa gạt các nàng.
Kim Nguyệt Hương đương nhiên muốn lừa gạt bọn họ, nhưng con trai bà ta Hồ Lượng hiện tại còn nằm ở trên giường nửa chết nửa sống, hắn bị Bành gia đánh. Người trong hai chiếc xe ngựa này vừa nhìn đã biết không giàu cũng quý, nếu biết bà ta lừa gạt, quay đầu lại cũng cắt đứt chân bà ta, vậy bà ta còn sống như thế nào?
Đái phu nhân bật cười, suy nghĩ một lát, vẫn quyết định đi Cố gia trước.
Đến lúc đó để Vân Đông sai hai người tìm một chút, dù sao nơi này bà cũng không quen, đừng tăng thêm phiền toái cho Vân Đông nữa.
Mà lúc này Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt, lại trăm sông đổ về một biển, tuy rằng chia làm hai con đường để đi, cuối cùng đều dừng ở cửa của một hộ gia đình.
Nhưng, trước cửa nhà này, lại có hai người, một nam một nữ.
Nhìn bộ dáng hai người, hình như là vợ chồng, trong tay còn mang theo hộp quà.
Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt liếc nhau một cái, nơi này là Cố gia, chắc chắn không sai, hai người này cũng tới chúc mừng Cố Vân Đông đúng không?