Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 469 - Chương 469. Ai Đó Nói Xấu Ngươi

Chương 469. Ai Đó Nói Xấu Ngươi Chương 469. Ai Đó Nói Xấu Ngươi

Chương 469: Ai Đó Nói Xấu Ngươi

Nhiếp Song muốn tiến lên gõ cửa, nhưng mà người phải có trước có sau, nếu đôi vợ chồng này đến trước, tất nhiên là bọn họ vào trước.

Người phụ nữ kia không biết nói gì với chồng, hít sâu một hơi, quả thật tiến lên gõ cửa. Nhưng mà gõ hồi lâu, cửa chính cũng không mở.

Bao Lăng Duyệt kỳ quái, Cố gia không phải có hạ nhân sao? Sao không canh giữ.

Nhưng ngay sau đó, hai người lại nghe nữ nhân kia mở miệng kêu lên: "Đại bá, đại bá mẫu, ta là Vũ Lan, mở cửa đi."

Hai người Nhiếp Song giật mình, đại bá? Đại bá mẫu? Đây là gọi cha mẹ Cố Vân Đông sao?

Không nghe nói nàng ấy nói có đường tỷ muội gì ah, không phải nói thân thích chỉ có một Cố đại cô sao?

Nhiếp Song đột nhiên ý thức được mình đã tìm nhầm.

Nàng kéo Bao Lăng Duyệt muốn đi, không nghĩ tới lại nghe được giọng nói không kiên nhẫn của nam tử kia: "Được rồi, bọn họ là cố ý không mở cửa, đại bá ngươi đã nói đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, còn tìm tới cửa làm gì?”

Trần Vũ Lan tức giận: "Sao chàng còn nói những lời như vậy? Lúc trước nếu không phải mẹ chàng làm chuyện quá đáng, nhất định phải vu khống Ngưu Đản là kẻ trộm, đại bá ta có thể lạnh lòng không cùng chúng ta lui tới sao?"

“Mẹ ta bất quá chỉ thuận miệng nói, nếu không phải Cố Vân Đông kia xen vào việc của người khác, chuyện cũng sẽ không nháo thành bộ dáng này.”

Cố Vân Đông??

Bước chân của Nhiếp Song dừng lại, dựng thẳng lỗ tai bắt đầu nghe.

Trần Vũ Lan nhìn thấy xung quanh có người, vội vàng đi lên kéo Ngô Sùng một cái: "Chàng nhỏ giọng một chút, cửa hàng nhà chàng còn phải dựa vào nàng ta."

Nói xong, nàng ta lôi kéo Ngô Sùng đi ra ngoài: "Xem ra đại bá đại bá mẫu đều không ở nhà, quên đi, ngày khác lại đến."

Ngô Sùng hừ lạnh: "Ta cảm thấy không cần phải tới đây, mẹ ta nghe ngươi lừa gạt, nói cái gì mà đồ của Cố ký bán tốt. Bán tốt thì sao, chúng ta không có tiền nhập hàng, anh họ của ngươi cũng chỉ làm tiểu nhị ở Cố Ký mà thôi, có thể giúp được cái gì? Ngươi xem hắn có thể có tiền đồ gì, bị tên côn đồ trong thôn các ngươi sai tới sai lui, ta cũng cảm thấy mất mặt."

Lời nói phía sau hai người Nhiếp Song không nghe thấy, nhưng cũng biết hai người này chắc chắn có hiềm khích với Cố Vân Đông, hơn nữa thoạt nhìn còn rất không biết xấu hổ.

Trong lòng hai người căm phẫn, nhưng vừa nghĩ đến mình tìm nhầm nhà, lại có chút bực bội, nghĩ nên nhanh chóng tìm người khác hỏi một chút, thời gian cũng không còn sớm.

Đúng lúc này, lại nghe được một tiếng cười truyền đến: "Ta biết các ngươi đi vào giữa thôn, chắc chắn sẽ tìm đến nhà thôn trưởng."

Trong thôn Vĩnh Phúc này, ngoại trừ hai căn nhà dưới chân núi của cô và Thiệu đại ca, giữa thôn cũng chỉ có căn nhà ngói gạch xanh của trưởng thôn là bắt mắt nhất.

Cho nên sau khi Cố Vân Đông nghe Đái phu nhân nói xong, vội vàng đi ra tìm bọn họ.

Trùng hợp, cả nhà Trần Lương hôm nay vừa vặn đều ở nhà cô.

Bởi vì ngày mai chính là lễ cập kê của cô, mấy người Chu thị Tống thị đều đến nhà nàng hỗ trợ, Trần Lương nghe nói Cố Đại Giang trở về, cũng tìm ông ấy nói chuyện.

Sau khi được Cố Đại Giang khuyên, ông ấy đã thay đổi thái độ đối với Ngưu Đản, quả nhiên tiểu tử này đọc sách càng ngày càng tiến bộ, nghe nói lần trước còn được phu tử khen ngợi.

Trần Lương không thể chờ đợi được mà muốn chia sẻ chuyện đáng tự hào này với ông ấy.

Cho nên hai vợ chồng Trần Vũ Lan đến Trần gia gõ cửa, thật đúng là không phải Trần Lương tránh mà không gặp.

Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt nhìn thấy cô, vội vàng đi tới: "Vân Đông tỷ tỷ."

“Cố cô nương."

Cố Vân Đông rất tò mò Bao Lăng Duyệt làm sao lại tới đây, chỉ là không đợi cô hỏi, Bao Lăng Duyệt ngược lại mở miệng trước.

"Cố cô nương, ta nói cho ngươi biết một tin tức lớn. Có hai người vừa nói xấu sau lưng ngươi."

Đây là... Tin tức lớn??

Cố Vân Đông rất phối hợp: "Ai nói xấu ta?"

Bao Lăng Duyệt lại một bộ ta chia sẻ tin đồn với ngươi: "Hai người vừa rồi đứng ở cửa nhà này, ở cửa gọi đại bá đại bá mẫu, nói cái gì mà ngươi xen vào việc của người khác hại bọn họ. Những thứ khác ta không nghe thấy, cửa không mở, họ lại mang theo hộp quà rời đi, hình như nói ngày khác sẽ trở lại."

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, đây cũng đáng là tin tức lớn để ngươi thần bí nói như vậy? Nói xấu là cô xen vào việc của người khác?

Nhưng người đứng ở cửa này gọi Trần Lương là đại bá, cũng chỉ có Trần Vũ Lan.

Không phải Trần Lương đã đoạn tuyệt quan hệ với nàng ta sao? Sao còn tìm tới cửa.

Nhưng nghĩ cũng biết, chỉ riêng bản tính Ngô gia và Trần Vũ Lan, xách hộp quà tới đây, tuyệt đối là có việc cần nhờ Trần Lương.

Vậy cũng thật thú vị, hại Ngưu Đản bị oan uổng bị đuổi học bị coi là trộm mà chỉ trỏ, thiếu chút nữa thanh danh bị hủy hết, hiện giờ còn có mặt mũi đến cửa.

Nhiếp Song ở một bên vội vàng nói: "Vân Đông tỷ tỷ, bọn họ có thể tìm tỷ gây chuyện không?"

“Không.” Cố Vân Đông nói: "Ta biết bọn họ là ai, yên tâm, hai người da mặt dày mà thôi."

Nhiếp Song nghe xong liền yên lòng, cũng không rối rắm việc này nữa, chỉ tò mò hỏi: "Vân Đông tỷ tỷ, đây thật sự không phải nhà tỷ sao? Vậy nhà tỷ thực sự ở dưới chân núi?"

Cố Vân Đông gật đầu: "Đúng vậy."

“Tại sao lại xây dưới chân núi, không phải chỗ đó nguy hiểm sao?"

“Chuyện này à, nguyên nhân cũng có chút phức tạp. Khi chúng ta mới chạy nạn đến thôn Vĩnh Phúc, chúng ta chỉ có thể chọn nền đất này, nhưng chỗ đó thanh tịnh, hoàn cảnh cũng rất tốt. Ngược lại không đến mức nguy hiểm, dã thú ở núi Cửu Hổ rất ít, không dễ dàng xuống núi.”

Bao Lăng Duyệt lại bất ngờ nhìn về phía cô, kinh ngạc không thôi: "Vân Đông, ngươi chạy nạn tới đây sao?"

Cô nương này quả nhiên là người hòa đồng, từ Cố cô nương đổi giọng đến Vân Đông rồi.

Nhiếp Song nghe xong mất hứng: "Ngươi kinh ngạc như vậy làm gì? Chẳng lẽ Vân Đông tỷ tỷ chạy nạn tới ngươi liền xem thường tỷ ấy?"

“Tất nhiên là không." Bao Lăng Duyệt vội vàng lắc đầu: "Ta đây là khiếp sợ, chạy bạn đến thôn Vĩnh Phúc, đó không phải là chuyện mới năm ngoái sao? Lúc này mới hơn một năm, đã có cửa hàng, xưởng còn có một Tân Minh Các lớn như vậy, vậy cũng quá lợi hại rồi."

Nhiếp Song rất kiêu ngạo: "Đương nhiên, đây là Vân Đông tỷ tỷ của ta."

Cố Vân Đông cười ha ha: "Vận khí tốt vận khí tốt." Nào, lại khen thêm một chút, không nên khách khí.

Ba người vừa nói vừa đến chân núi.

Nhìn hai căn nhà ngói gạch xanh giống nhau như đúc, miệng Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt đều há thành hình chữ O.

Thì ra người phụ nữ kia không lừa gạt các nàng, chỉ cần đến chân núi, liếc mắt một cái là có thể nhận ra nhà Cố Vân Đông.

Căn nhà này lớn đẹp, tốt hơn nhiều so với căn nhà vừa rồi.

Cố Vân Đông có chút không hiểu biểu tình của các nàng: "Căn nhà này tuy rằng rất đẹp mắt, nhưng cũng không đến mức đó chứ? Nhiếp phủ các ngươi còn lớn hơn gấp mấy lần căn nhà của ta, bên trong còn điêu khắc tranh, núi giả đầm sen, so với căn nhà này tốt hơn nhiều."

“Tỷ không hiểu."

“Ngươi không hiểu."

Hai người đồng thanh lắc đầu, chủ yếu là nhà này ở trong thôn, xung quanh đều là nhà đất thấp bé, đột nhiên hai căn nhà giống nhau đứng sừng sững trước mặt, nhìn vào hoàn toàn khác nhau.

Hơn nữa, căn nhà này không giống với nhà ngói gạch xanh bình thường mà nhìn rất có tinh thần.

Bình Luận (0)
Comment