Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 472 - Chương 472. Lễ Cập Kê

Chương 472. Lễ Cập Kê Chương 472. Lễ Cập Kê

Chương 472: Lễ Cập Kê

Hai người Nhiếp Song tuy rằng có chút thất vọng, nhưng vẫn còn biết nặng nhẹ, vội vàng ngậm miệng lại.

Đái phu nhân lúc này mới thấp giọng nói: "Nếu các ngươi thật sự muốn, sao không đi hỏi Tần phu nhân một chút? Vừa rồi các ngươi không phải cũng nhìn thấy sao?”

Nhiếp Song không được tự nhiên nói: "Chuyện này, có phải không tốt lắm không? Chúng ta và Tần phu nhân dù sao cũng không quen biết.”

Bao Lăng Duyệt ở một bên điên cuồng gật đầu, nàng tuy rằng là người nhiệt tình, nhưng Tần phu nhân người ta chính là thê tử của Tần đại nhân, luôn cảm thấy như vậy quá đường đột. Chẳng may Tần phu nhân hiểu lầm các nàng, cảm thấy các nàng có tâm tư khác, ngược lại biến khéo thành vụng thì làm sao bây giờ?

Đái phu nhân cạn lời, khi còn muốn nói cái gì đó, thì Cát thị liền tiến vào.

Đi theo phía sau nàng còn có Cố Vân Khả và Tần An Ninh, hai cô bé tay trong tay, trong tay đều cầm một cây kẹo mút, cao hứng chạy đến trước mặt Cố Vân Đông.

"Oa, đại tỷ, hôm nay tỷ thật đẹp, đẹp đệ nhất."

Cố Vân Đông nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Các muội cũng đẹp. "

“Vân Đông tỷ tỷ, Kha biểu cô nói giờ lành đã đến, bảo chúng ta đi thông báo cho tỷ."

Đái phu nhân đứng dậy: "Đúng vậy, nên đi ra ngoài rồi, Nhiếp Song Lăng Duyệt, các ngươi cũng đừng ở đây nữa, lễ cập kê bắt đầu rồi”

Mọi người vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, mỗi người đều về vị trí của mình.

Thời gian vừa đến, Cố Đại Giang liền ho nhẹ một tiếng, thoáng có chút khẩn trương mở miệng: "Hôm nay, tiểu nữ Cố Vân Đông đến lễ cập kê, cảm tạ các vị tân khách, bạn hữu đến thăm. Sau đây, lễ cập kê của tiểu nữ Cố Vân Đông chính thức bắt đầu! !”

Ông vừa nói xong, mũi thế nhưng có chút chua xót.

Con gái ông đã thực sự lớn rồi.

Nghĩ đến lúc trước, khi con bé vừa mới sinh ra còn rất nhỏ bé, bởi vì ngoài ý muốn sinh non thiếu chút nữa không thể giữ lại, không nghĩ tới trong nháy mắt, con bé đã trưởng thành.

Cố Đại Giang nhịn không được thầm thở dài một hơi.

Rất nhanh, Lan Hoa Nhi đi tới, rửa tay và đứng ở vị trí phía tây. Sau đó là Cố Vân Đông đi ra, đến giữa sân, hướng về phía nam, hành lễ với khách quan, sau đó quỳ gối trên chỗ của kê giả.

Sau đó Đái phu nhân cũng đứng dậy rửa tay, Đổng Tú Lan dâng khăn la và tram cài, Đái phu nhân đi đến trước mặt Cố Vân Đông ngâm tụng lời chúc: "Lệnh nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục. Khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức. Thọ khảo duy kỳ, giới nhĩ cảnh phúc.” Lập tức chải đầu thêm trâm cho cô.

Ngay sau đó chính là tam bái tam gia, toàn bộ quá trình làm xong, cho dù là Cố Vân Đông cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.

Lễ cập kê lần này là Kha biểu cô một tay an bài, nếu là gia đình nhà nông, sẽ không có nhiều quy củ như vậy.

Nhưng Kha biểu cô cảm thấy, tương lai Cố Vân Đông tiền đồ vô hạn, một phi ngút trời, nên lễ cập kê tất nhiên cũng phải long trọng mới đúng.

Điểm ấy bất kể là Cố Đại Giang hay là Cố đại cô, đều giơ hai tay hai chân tán thành.

Đối với nữ tử mà nói, lễ cập kê là ngày rất quan trọng, dưới tình huống nhà có điều kiện, đương nhiên không thể tùy tiện tổ chức.

Lễ kết thúc, Cố Vân Đông rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Lập tức cùng Cố Đại Giang Dương thị tiễn tân khách rời đi, đợi mọi người về gần hết, lúc này mới trở về phòng.

Nghỉ ngơi một lát, cô lại thay một bộ quần áo đơn giản, vừa định ra ngoài, bên ngoài liền truyền đến vài tiếng nói chuyện quen thuộc.

Nàng hơi tập trung, rất nhanh liền nghe ra.

Đây là giọng của Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt, nhưng hai người chỉ đi qua cửa phòng Cố Vân Đông mà thôi, rất nhanh lại đi.

Nghe được trong miệng các nàng lại nhắc tới ba chữ Tần Văn Tranh, Cố Vân Đông nhướng mày, sẽ không thật sự đi tìm Tần Văn Tranh xin hai bức tranh chữ đó chứ?

Cô không nhịn được cười một tiếng, thiếu nữ theo đuổi thần tượng, cố lên!

Nhưng mà, dù trong lòng thiếu nữ theo đuổi thần tượng kích động, trong mắt tràn ngập khát vọng đến đâu, vẫn không dám tiến lên nói chuyện với Tần Văn Tranh, chứ đừng nói là tìm người ta muốn xin chữ.

Hai người chỉ có thể trốn trong góc, nhìn về phía Tần Văn Tranh, nhỏ giọng thì thầm.

Lúc Liễu Duy đi tới, vừa lúc nhìn thấy các nàng áp đầu vào nhau, bộ dạng lén lút.

Hai người này, không phải là có âm mưu quỷ kế gì đó chứ? Chẳng lẽ muốn thừa dịp lễ cập kê của Cố Vân Đông mà gây bất lợi cho nàng ta?

Liễu Duy nhớ tới lần trước đi theo đại tỷ nhà mình đi tham gia yến hội Vương gia, mấy nữ nhân kia diễn một vở kịch lớn khiến hắn cảm thán, hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là lục đục.

Đại tỷ có nói với hắn, những nữ nhân hậu trạch này cả ngày đấu tới đấu lui, còn hết lần này tới lần khác thích chọn loại ngày trọng đại đông người này để làm một bài văn lớn.

Hôm nay không phải là ngày trọng đại của Cố Vân Đông sao? Hai nữ tử này nói là bằng hữu của Cố Vân Đông, nhưng hắn cũng biết, Cố Vân Đông cũng không có mời các nàng, hai người các nàng là không mời mà đến.

Biểu tình Liễu Duy tập tức trở nên nghiêm túc, lặng yên không một tiếng động đến gần các nàng, nghiêng lỗ tai nghe.

Sau đó, nghe thấy giọng nói khẩn trương lại kềm nén của hai người.

"Tần phu tử quả nhiên là tuấn tú lịch sự, trách không được năm đó tiên hoàng muốn khâm điểm hắn làm Thám Hoa Lang."

"A a a a, ta muốn hỏi xin hắn một bức tranh chữ, thật đó, chỉ cần một bức, cả đời này ta không còn gì hối tiếc nữa."

"Ta không dám tiến lên."

"Ta cũng không dám, thật vất vả mới nhìn thấy người thật, sao chân này lại không bước được?"

Liễu Duy nghe hiểu rồi, nhất thời bừng tỉnh. Hắn biết Tần Văn Tranh rất được hoan nghênh, nhất là trong số các nữ tử, nghe nói năm đó khi hắn cưỡi ngựa du ngoạn, hơn phân nửa nữ tử trong kinh thành đều ném khăn hoa và hà bao lên người hắn, có thể khiến toàn thân hắn bị bao lại.

Không nghĩ tới ngoại trừ kinh thành, những nơi khác chỉ nghe thấy danh tiếng mà không thấy người, những lời đồn đãi kia lại càng bị miêu tả vô cùng ký diệu, làm cho một đám nữ tử càng thêm điên cuồng.

Hai vị trước mắt này, chính là như vậy.

"Các ngươi muốn tranh chữ của Tần Văn Tranh để cất giữ sao a?"

Liễu Duy đột nhiên lên tiếng, khiến Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt đều sửng sốt một chút, bất ngờ quay đầu lại.

Nhiếp Song đương nhiên cũng biết Liễu Duy, lần trước khi cửa hàng Cố Vân Đông khai trương, bởi vì Liễu Duy uống một ly trà sữa trân châu lớn khiến nàng ấy có ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Về sau ở trong tửu lâu Cẩm Tú ở phủ thành cũng từng gặp qua hai lần.

Bây giờ nghe hắn hỏi như vậy, lập tức nhớ tới. Lúc trước Vân Đông tỷ tỷ từng nói qua, Tần Văn Tranh và Thiệu Thanh Viễn quen biết, hình như chính là vị Liễu thiếu gia này dẫn đường, nói như vậy, Liễu Duy cũng rất quen thuộc với Tần đại nhân?

Nhiếp Song vội vàng nói: "Ngươi có thể giúp bọn ta xin hai bức không?”

"Được, các ngươi chờ chút đi."

Liễu Duy hào phòng, một lời liền đáp ứng.

Hai người nhất thời cảm kích nhìn hắn.

Liễu Duy sửa sang lại tóc một chút, lập tức đi về phía Tần Văn Tranh.

Nhưng mà không bao lâu, hắn liền trở về, vẻ mặt ủ rũ.

"Không thành công sao?" Niếp Song hỏi.

Liễu Duy gật gật đầu, thở dài một hơi: "Tần đại ca không vui. "

“Ai..." Bao Lăng Duyệt rất thất vọng.

Nhiếp Song ngược lại kinh ngạc nhìn Liễu Duy một cái, không nghĩ tới Liễu gia thiếu gia này lại thừa nhận dứt khoát như vậy. Nam nhân không phải bình thường đều sĩ diện, loại thời điểm này sao hắn không tô vẽ một chút?

Bao Lăng Duyệt lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: "Vị Thiệu công tử kia không phải cũng rất quen thuộc với Tần đại nhân sao? Ngươi và Thiệu công tử cũng quen thuộc, không bằng ngươi nhờ Thiệu công tử hỗ trợ?”

Liễu Duy ngước mắt lên, liếc nàng ấy một cái: "Thiệu Thanh Viễn sẽ không làm chuyện vô nghĩa như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment