Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 471 - Chương 471. Có Người Nói Tần Văn Tranh Đã Bị Sát Hại

Chương 471. Có Người Nói Tần Văn Tranh Đã Bị Sát Hại Chương 471. Có Người Nói Tần Văn Tranh Đã Bị Sát Hại

Chương 471: Có Người Nói Tần Văn Tranh Đã Bị Sát Hại

Tần Văn Tranh?

Tần Văn Tranh! !

Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt liếc nhau một cái, dùng sức dụi dụi mắt mình.

"Tần Văn Tranh, có phải thiếu niên thiên tài Tần Văn Tranh kia, mười tám tuổi trúng Tam Nguyên và thi đỗ trạng nguyên? Có phải hắn không?”

“Đúng đúng đúng, đại ca ta rất sùng bái hắn, đáng tiếc nghe nói mấy năm trước hắn đột nhiên từ quan không biết đi đâu. Nhưng cũng có người nói hắn thật ra." Bao Lăng Duyệt hạ thấp giọng: "Nói hắn kỳ thật đã bị hại."

"Có thật không?"

"Thật, lúc đại ca ta nghe được tin tức này đặc biệt thương tâm, ta cũng khổ sở muốn chết, không thể tin được sự thật này, qua hồi lâu mới miễn cưỡng tiếp nhận, thật sự là trời cao đố kỵ anh tài ah." Bao Lăng Duyệt sâu kín thở dài một hơi: "Hơn nữa ngươi nghĩ xem, nếu hắn không bị hại, lấy năng lực tài học của hắn, đương kim thánh thượng cầu hiền như khát, nhất định sẽ để cho hắn trở về triều đình, ta nghe nói rất nhiều triều thần có tài học có năng lực nhưng không thể phát triển tham vọng sau khi tân hoàng thượng đăng cơ cho triệu hồi quay về, còn được trọng dụng.”

Những tin tức này Nhiếp Song cũng biết, nghe vậy nhìn thoáng qua Tần Văn Tranh mang theo thê tử nữ nhi đi vào cửa, nói: "Nói như vậy, Tần Văn Tranh này chỉ là cùng tên cùng họ mà thôi?"

“Ta cảm thấy là như vậy, nhưng tuổi này của hắn, dung mạo như vậy, lại giống như trong lời đồn."

Hai con ngươi Nhiếp Song đảo quanh: "Đi, đi hỏi Vân Đông tỷ tỷ một chút là biết.”

Hai người vào phòng, Cố Vân Đông ngồi trong phòng chờ, hôm nay cô cái gì cũng không cần làm, chỉ cần tắm rửa thay quần áo sau đó ở phòng trong phía sau chờ là được.

Đái phu nhân cũng ở trong phòng, lúc hai người Nhiếp Song đi vào, vừa lúc Cát thị mang theo nữ nhi cũng tiến vào, Tần Văn Tranh ngược lại ở ngoài cửa chào hỏi, sau đó trực tiếp đi tìm Thiệu Thanh Viễn nói chuyện.

So với Nhiếp Song các nàng, Đái phu nhân biết nhiều hơn một chút, về việc Tần Văn Tranh chết hay sống bà đương nhiên biết.

Chuyện của hắn ở huyện Phượng Khai bà cũng hiểu rõ, lúc trước Tần Văn Tranh còn đưa thê tử nữ nhi đến Đái phủ bái phỏng lão gia, cho nên bà và Cát thị cũng quen biết.

Nhưng bà không biết chính là, Tần Văn Tranh thế nhưng còn quen biết Cố gia, hơn nữa quan hệ tốt như vậy.

Lễ cập kê của Cố Vân Đông, cả nhà đều tới, ai cũng không lạc lõng.

Ánh mắt bà đảo quanh bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy bộ dạng Tần Văn Tranh lôi kéo Thiệu Thanh Viễn hưng trí bừng bừng nói chuyện, lập tức có chút giật mình, chẳng lẽ bởi vì hai người này quen thuộc?

Trùng hợp, Cát thị bởi vì nữ nhi điên cuồng chạy ra ngoài, sợ con bé lại làm cho cả người bẩn thỉu trở về, cho nên sau khi chào hỏi Đái phu nhân và Vân Đông, liền vội vội vàng vàng đuổi theo. Ngược lại nhìn không ra bộ dạnh hai người này có bao nhiêu quen thuộc.

Bởi vậy, chờ sau khi Cát thị rời đi, Đái phu nhân liền tò mò hỏi: "Vân Đông, Tần Văn Tranh Tần đại nhân, cùng vị Thiệu công tử kia rất quen thuộc?”

Ngẫm lại cũng cảm thấy có khả năng, con trai nhà mình cũng đánh giá Thiệu Thanh Viễn rất cao, xem ra cũng là nhân tài không tồi, cho nên bất kể là Đái Văn Hoắc hay Tần Văn Tranh, đều có thể cùng hắn trở thành bằng hữu.

Nể mặt Thiệu Thanh Viễn, đến tham dự lễ cập kê của Cố Vân Đông cũng có thể nói được.

Cố Vân Đông theo hướng ngón tay Đái phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, Thiệu Thanh Viễn và Tần Văn Tranh quả thật tán gẫu khí thế ngất trời, đoán chừng đang nói chuyện ghép mủ đậu bò.

Hôm qua Tần Văn Tranh chắc chắn đã xem xong quyển viết tay của Thiệu đại ca, vấn đề trong lòng xếp chồng lên nhau, lúc này gặp mặt, tất nhiên khẩn cấp muốn hỏi rõ ràng.

Cố Vân Đông cười gật gật đầu: “Đúng, rất quen thuộc.”

Đái phu nhân lại hỏi: "Vậy, làm thế nào mà họ biết nhau?"

Theo cô biết, Tần Văn Tranh người này tuy rằng nhìn dễ ở chung, kỳ thật trong lòng luôn có một sợi dây ngăn cách, luôn cùng người khác duy trì khoảng cách nhất định, cũng không phải dễ dàng kết giao tình cảm như vậy.

Càng đừng nói bộ dáng nhiệt tình như vậy của hắn, nhìn bộ dáng hắn cùng Thiệu Thanh Viễn nói chuyện, ngược lại cảm giác... Thiệu Thanh Viễn mới là người lạnh lùng xa cách kia, ấn tượng của cô đối với Tần Văn Tranh có chút bị lật đổ, làm cho cô khó có thể tin được.

Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, tại sao mà biết sao?

Cô nhớ...

"Tần Văn Tranh hình như rất thích ăn những món ăn dân dã, Thiệu đại ca cùng Liễu Duy vào núi bắt được hai con hươu đều cho hắn, đại khái chính là như vậy."

Liễu Duy cũng đã đến từ sáng sớm, nhưng hắn như đứa trẻ con, vừa tới đã cùng mấy đứa nhỏ đi ra ngoài chơi.

Đái phu nhân bừng tỉnh, thì ra là như thế.

Nghe nhi tử nói qua, Thiệu Thanh Viễn quả thật thường xuyên vào núi sâu, còn dẫn hắn vào rừng săn bắn, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt ở một bên còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy hai người đối thoại, lập tức kinh ngạc: "Bá mẫu, người nói Tần, Tần đại nhân, chính là vị ngoài cửa sao? Chính là thiếu niên trạng nguyên mười tám tuổi?”

"Đúng, chính là hắn."

Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt liếc nhau một cái, yên lặng nhìn về phía Tần Văn Tranh đang nói chuyện ở cửa, hung hăng hít một hơi khí lạnh.

Còn sống.

Đây là Tần Văn Tranh sống.

Các nàng hôm nay, giờ phút này, ở chỗ này, trong nhà Cố Vân Đông, trong lễ cập kê của Cố Vân Đông, lại nhìn thấy vị thiếu niên thiên tài mười tám tuổi kia.

Kích động, hưng phấn, còn có xúc động không ngừng xông lên.

Bao Lăng Duyệt nắm chặt lấy tay Nhiếp Song nói: "Nếu ta nói cho đại ca Tần Văn Tranh còn sống, hắn nhất định rất cao hứng. Trời ạ, ta lại nhìn thấy Tần Văn Tranh, ta từ nhỏ nghe câu chuyện của hắn mà lớn lên, đại ca ta nhất định sẽ đặc biệt hâm mộ ta, ta phải đi đến trước mặt hắn nói chuyện một chút."

“Ta cũng vậy, ta cũng vậy, ta cảm giác hiện tại giống như đang nằm mơ."

"Làm sao bây giờ, ta muốn đi lên nói chuyện với hắn, nhưng như vậy có quá không rụt rè rồi không?"

"Vẫn là không nên đi, hắn có thê tử có nữ nhi, chúng ta không nên đi lên phá hư tình cảm vợ chồng người ta."

"Đúng đúng đúng, vừa rồi người kia là vợ con hắn ah, thê tử của hắn cũng thật đẹp, quả thực là một đôi trời sinh, còn có nữ nhi của hắn, quá đáng yêu."

Cố Vân Đông: "..." Đầu năm nay, nữ tử theo đuổi thần tượng cũng lợi hại như vậy sao?

Cô cảm thấy bộ dạng hai người này như muốn ngất xỉu.

Nhìn hai người bọn họ nói đến hưng phấn như vậy, Cố Vân Đông rốt cuộc cũng hiểu được vì sao hai người này có thể trở thành bạn tốt, quả nhiên là... Cùng chí hướng.

Đúng rồi, còn có cha cô, hình như cũng phi thường sùng bái Tần Văn Tranh.

Đó chính là một tên gia hỏa âm hiểm giả dối, các ngươi không cần bị bề ngoài của hắn lừa gạt a a a a.

Trong lòng Cố Vân Đông điên cuồng chửi bới, nếu không phải bảo trì lớp trang điểm bị người ta kéo từ trên giường dậy từ sáng sớm chuẩn bị, cô thật sự rất muốn xông lên lắc hai người tỉnh lại.

Nhưng mà rất nhanh, cỗ kích động này đã đốt lên người mình.

Nhiếp Song cầm tay cô: "Vân Đông tỷ tỷ, chúng ta là bạn tốt đúng không? Tần đại nhân kia là bạn tốt của vị hôn phu của tỷ đúng không? Vậy tỷ có thể mời hắn, không, không đúng, xin hắn viết cho ta một chữ không.”

"Còn có ta, còn có ta."

Cố Vân Đông vẻ mặt lạnh lùng, cầu xin hắn ???

Không, cô từ chối.

Đái phu nhân thấy cô không vui, nghĩ đến tính tình Tần Văn Tranh, rốt cuộc cũng không muốn làm khó cô.

Bởi vậy nháy mắt hai người: "Được rồi, các ngươi đã quên hôm nay là ngày gì? Sắp đến giờ rồi, đừng làm chậm trễ Vân Đông.”

Bình Luận (0)
Comment