Chương 474: Tham Quan
Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt cầm tranh chữ của Tần Văn Tranh kích động hồi lâu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, các nàng còn chưa có ý định đi, để Cố Vân Đông đưa các nàng đi dạo thôn, nghỉ ngơi hai ngày lại trở về phủ thành.
Đái phu nhân cũng nghĩ như thế, hiếm khi đi ra ngoài một chuyến, ở nông thôn này cũng rất yên tĩnh.
Hai ngày nay bà cũng cảm giác thần thanh khí sảng, nhất là muốn ăn món gì, đều có thể tự mình đi hậu viện hái, loại cảm giác tự mình động thủ này làm cho các nàng đặc biệt mới lạ.
Ngược lại Cố Đại Giang, bởi vì tháng hai năm sau sẽ thi đồng sinh, cho nên một chút cũng không dám lười biếng.
Mặc dù chính ông có lòng tin, Tần Văn Tranh cũng nói không có vấn đề gì, ông vẫn điên cuồng hấp thu các loại tri thức.
Bởi vậy ông phải trở về thư viện Thiên Hải.
Ngược lại Dương thị và Khả Khả ở lại, qua hơn một tháng nữa sẽ đón năm mới, trời lạnh như vậy cũng không cần phải chạy tới chạy lui, Cố Đại Giang đau lòng.
Bởi vậy sáng sớm ngày thứ hai, rời khỏi Cố gia cũng chỉ có hai người, Cố Đại Giang muốn tiếp tục học hành ở thư viện Thiên Hải, cùng với cố Đại Phượng muốn trở về chiếu cố Biển Hán.
Đợi đến khi hai người vừa đi, Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt liền ôm tay Cố Vân Đông, muốn cô dẫn các nàng đi dạo.
Các nàng hiếm khi được đi một chuyến, Cố Vân Đông tất nhiên phải tận tình hiếu khách, đưa các nàng đi một vòng trong thôn.
Kỳ thật thôn cũng chỉ có như vậy, nhưng bởi vì hiện nay cuộc sống của người dân thôn Vĩnh Phúc càng ngày càng tốt, có không ít nhà cửa đã được tu sửa, thoạt nhìn mới mẻ hơn rất nhiều, cũng có cảm giác giàu có hơn.
Chỉ là con đường này...
Nhiếp Song lần thứ hai thiếu chút nữa bị trầy xước chân, rốt cuộc không nhịn được thở dài nói: "Đường này hơi kém một chút, nếu cũng bằng phẳng giống như đường trong phủ thành thì tốt rồi." Vừa rồi nàng ấy thiếu chút nữa giẫm phải phân chó a a a.
Cố Vân Đông nhìn xuống, nhìn mặt đường gồ ghề không bằng phẳng, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Ngay sau đó, cô lại dẫn ba người đến xưởng thăm quan.
Nhiếp Song rất hưng phấn: "Xưởng này của tỷ thật thú vị, lại còn chia làm mấy khối, đơn giản rõ ràng, nhìn rất sạch sẽ."
Chỉ là tham quan một chút, Cố Vân Đông cũng không lo lắng sẽ bị học được. Cách làm mứt trái cây cũng không tính là bí mật gì, rất nhiều người đều biết.
Cửa hàng nhà cô buôn bán tốt hoàn toàn là bởi vì dùng nguyên liệu không giống, ít nhất trước mắt mà nói, còn không có cửa hàng nào giống như cô, dùng đường trắng làm.
Nhưng khu vực làm đường trắng kia, Cố Vân Đông không dẫn các nàng đi qua, chỉ cho mấy người nhìn thành phẩm một chút.
Nhưng mà một lần nhìn thấy nhiều đường cát trắng như vậy, Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt vẫn vô cùng kích động, con ngươi phát sáng thiếu chút nữa muốn nhào tới.
Trong nhà bọn họ đương nhiên cũng có đường trắng, nhưng số lượng ít, nào giống nơi này, từng đống từng đống.
Xem xong xưởng, ba người đều thập phần thỏa mãn.
Ở thôn Vĩnh Phúc hai ngày, Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt còn muốn vào núi, bị Cố Vân Đông kiên định cự tuyệt.
Vào núi? Đi đường làng cũng có thể đau chân đấy, còn dám vào núi? Sợ là muốn mình cõng xuống đi.
Nhiếp Song bĩu môi: "Trước kia ta cũng từng trèo núi."
“Núi có bậc thang, phải không?” Cố Vân Đông liếc xéo nàng ấy một cái.
Nhiếp Song: "..."
Không thể như nguyện, Nhiếp Song rất là thất vọng.
Nhưng ở chỗ này ngây người mấy ngày, quả thật cũng nên trở về.
Sáng sớm hôm sau, ba người sửa sang lại hành lý, mang theo hơn phân nửa xe đồ cố Vân Đông đưa, vui vẻ rời khỏi thôn Vĩnh Phúc.
Cố Vân Đông đưa các nàng đến cửa thôn, lúc trở về vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một con bồ câu đưa tin bay qua đỉnh đầu.
Chim bồ câu đưa tin?
Cố Vân Đông nhướng mày, đi theo hướng chim bồ câu bay đi.
Quả nhiên, cuối cùng dừng ở ngoài cửa nhà Thiệu Thanh Viễn.
Cô trực tiếp đi vào, con bồ câu đưa tin quả nhiên đứng ở bên ngoài sân, A Miêu đang cho nó ăn.
Nhìn thấy Cố Vân Đông tiến vào, hắn lập tức chào hỏi: "Cô nương tới tìm công tử sao? Công tử đang ở thư phòng."
“Ừ, ta đi vào xem."
Cố Vân Đông đưa tay sờ con bồ câu một cái, lúc này mới tiếp tục đi vào bên trong.
Thiệu Thanh Viễn quả thật vừa mới tháo xuống một phong thư từ trên đùi bồ câu đưa tin, bên trong thư viết một mảng lớn. Hơn phân nửa là tán thưởng hắn, hơn phân nửa còn lại, là truyền đạt một ý tứ… nói hắn đi kinh thành.
Bồ câu này là của Tống Đức Giang Tống đại phu, Thiệu Thanh Viễn chưa từng gặp Tống đại phu, nhưng cả hai đều biết sự tồn tại của đối phương.
Về sau Cố Vân Đông thấy Thiệu Thanh Viễn có thiên phú về y thuật, đối với quyển y thư Tống đại phu đưa cho lại càng không quên, chiếu theo y thư mà nghiên cứu chế tạo ra thuốc chữa trị nội thương, thậm chí ngay cả các loại thuốc khác cũng thành công, Cố Vân Đông liền viết thư cho Tống Đức Giang, nhờ ông ấy gửi tới vài quyển y thư.
Sau đó, Thiệu Thanh Viễn tự mình mở cửa hàng thuốc, chuyện về phương diện y học, hắn liền trực tiếp liên lạc với Tống Đức Giang.
Sau này thường xuyên qua lại, hai người cũng quen thuộc. Dần dần, Tống Đức Giang ngày càng thưởng thức Thiệu Thanh Viễn.
Con bồ câu này, chính là phương thức hai người dùng để liên lạc.
Gần đây Thiệu Thanh Viễn nghiên cứu phương pháp ghép mủ bệnh đậu bò để phòng ngừa bệnh đậu mùa, việc này trước đó hắn không nói với Tống Đức Giang. Bởi vì Vân Đông hao hết tâm tư nghĩ đến dùng nó để lập công cho hắn, trước khi thành công, nhất định phải giữ bí mật.
Nhưng mấy ngày trước, sau khi Tần Văn Tranh biết đã ra roi thúc ngựa đưa thư đến kinh thành.
Hoàng đế biết, Tống Đức Giang tất nhiên cũng biết.
Ông ấy lập tức gửi bồ câu truyền thư, bảo hắn đi kinh thành một chuyến, hai người thảo luận thật kỹ phương pháp ghép mủ bệnh đậu bò này.
Nhưng mà, Thiệu Thanh Viễn đọc xong thư, lông mày lại nhíu chặt.
Dừng một chút, hắn lạnh lùng cầm giấy bút ở một bên, viết hai chữ thật lớn… không đi.
Vừa viết xong, Cố Vân Đông đã tiến vào.
Nhìn thấy hai chữ to như vậy trên tờ giấy, sửng sốt một chút, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thiệu Thanh Viễn cũng không gạt cô: "Tống Đức Giang bảo ta đi kinh thành, ta cự tuyệt."
Qua hơn một tháng nữa sẽ đón năm mới, lúc này đi kinh thành, năm mới cũng không thể đoàn tụ, hắn không vui.
Hắn nói xong, gấp tờ giấy kia lại, cuộn thành một cuộn nhỏ, sau đó bảo A Miêu mang bồ câu đưa tin vào, đem quyển giấy nhỏ kia nhét vào trong ống trúc nhỏ buộc vào đùi chim bồ câu.
Giấy quá lớn nên nhét vào có chút khó khăn.
Cố Vân Đông yên lặng quay đầu, Thiệu đại ca, huynh viết hai chữ, kỳ thật không cần phải dùng giấy lớn như vậy, thật sự.
Khi Tống Đức Giang nhận được một cuộn giấy dày như vậy, còn tưởng rằng huynh viết rất nhiều lời, đến lúc mở ra xem, nhất định sẽ tức giận nhảy dựng lên.
Nhét giấy vào, Thiệu Thanh Viễn mới buông tay ra.
A Miêu đang muốn đi ra ngoài, bên ngoài bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng động.
Ba người trong thư phòng đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bệ cửa sổ, lại có một con bồ câu đưa tin.
Trên đùi nó cũng được buộc một ống tre nhỏ.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái: "Hay là bồ câu tin của Tống đại phu nữa?"
“Ừ."
A Miêu vội vàng ôm con bồ câu đưa tin lại, lấy tờ giấy bên trong ống trúc ra.