Chương 475: Căn Dặn.
Thiệu Thanh Viễn bắt đầu cau mày, quả nhiên vẫn là Tống Đức Giang gửi đến.
Như thể biết trước rằng Thiệu Thanh Viễn sẽ từ chối bức thư trước cho nên đã nói thẳng vào vấn đề chính.
'Tiểu tử, việc ghép mủ phòng bệnh đậu mùa là một chuyện trọng đại, liên quan đến muôn dân trăm họ, ngươi không thể không đến kinh thành. Cho dù bây giờ ngươi từ chối ta, nhất định mấy ngày nữa sẽ có người đích thân đến tìm ngươi. Ta ở đây đợi ngươi đến, ngươi yên tâm, phòng ở đã chuẩn bị xong rồi, ngươi chỉ cần đến đây là sẽ có chỗ đặt chân.'
Thiệu Thanh Viễn nhăn trán, đúng là việc này nối tiếp việc kia.
Sớm nên nghĩ đến, phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa này một khi chuyền đến kinh thành, hắn sẽ không thể nào không quan tâm.
Trong lòng Cố Vân Đông nghĩ muốn đem Tần Văn Tranh lôi ra ngoài quất cho một trận, nếu như hắn sớm nói cho bọn họ biết Thiệu Thanh Viễn không phải tam công tử của Đào gia thì bọn họ cũng không cần mang phương pháp phòng ngừa này nói ra.
Có lẽ sau khi mọi việc được xác minh rõ ràng hơn sẽ dùng một con đường riêng khác truyền tin cho Tống Đức Giang, để bọn hắn tự mình đau đầu đi.
Cả hai đều biết việc Thiệu Thanh Viễn đi kinh thành đã không thể tránh khỏi.
Cố Vân Đông luyến tiếc: "Vậy khi nào huynh đi?"
Thiệu Thanh Viễn lại càng không cam tâm tình nguyện: "Vậy thì đợi người đến mời rồi đi."
Cố Vân Đông gật đầu, hai người còn nghĩ rằng chuyện này phải vài ngày nữa mới xảy ra, không ngờ ngay buổi chiều ngày kế tiếp Tần Văn Tranh đã dẫn hai 'vị khách' đến Thiệu gia.
Vừa nhìn thấy bộ dạng phong trần mệt mỏi của họ, chắc chắn đã rất vội vàng khi đến đây.
Xem ra, đương kim thánh thượng rất coi trọng phát hiện to lớn này.
Cũng đúng, nếu như phương pháp ghép mủ bệnh đậu bò này được xác nhận là có thể phòng ngừa được bệnh đậu mùa, vậy thì với hắn mà nói đây là một chiến tích lớn, rất có sức nặng trong lịch sử sau này.
Hơn nữa cho dù là người dân hay hoàng thất, bệnh đậu mùa đều muốn lấy mạng, không ai làm gì được.
Từ xưa đến nay số lượng các vị hoàng tử chết vì bệnh đậu mùa này cũng không ít.
Cho nên hoàng thượng rất lo lắng, bây giờ đừng nói sắp đến lễ mừng năm mới, cho dù là ngày mùng 1, Thiệu Thanh Viễn cũng phải đến kinh thành một chuyến.
Không còn cách nào khác, Cố Vân Đông chỉ có thể chuẩn bị hành lý cho Thiệu Thanh Viễn.
Cũng không biết chuyến này phải đi bao lâu, trong nháy mắt Cố Vân Đông đã có ý nghĩ muốn đi cùng hắn.
Bầu không khí giữa hai người có chút trầm mặc, Tần Văn Tranh không nhịn được nữa, lấy tay sờ lên mũi nhỏ giọng nói: "Các ngươi yên tâm, sẽ không đi quá lâu đâu, đường đến kinh thành tuy xa xôi, nhưng chẳng phải Thiệu Thanh Viễn bên này đã có một ví dụ thành công sao? Chỉ cần hắn nói lại rõ ràng những gì mà hắn biết, còn những việc đằng sau là của những ngự y kia."
Cố Vân Đông lại trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay người tiếp tục chuẩn bị hành lý cho Thiệu Thanh Viễn.
Cô chuẩn bị cho Thiệu Thanh Viễn rất nhiều đồ ăn, lo lắng dặn dò hắn: "Khi đi ra ngoài đừng có ăn mấy món lung tung, nhất là bánh bao đã cứng, không tốt cho dạ dày. Cho dù dã ngoại, cũng phải nướng qua cho nóng rồi mới ăn."
Thiệu Thanh Viễn nhìn theo bóng lưng cô, có cảm giác như mình đi ra ngoài, thê tử dù không nỡ vẫn giúp mình thu dọn.
Nghe được những lời của cô, trong tim cũng cảm thấy ấm áp.
"Còn nữa huynh phải chú ý an toàn, cung tên với dao găm phải mang theo, không phải có làm một chút độc dược, thuốc mê sao? Cũng phải nhớ cất kỹ. Gặp phải người có võ công cao cường đáng thắng được thì đánh, đánh không lại thì dùng thuốc, thuốc đánh ngã thì tranh thủ trốn đi, tóm lại tính mạng là quan trọng nhất."
Tần Văn Tranh nghe không nổi nữa, bọn hắn cũng chỉ đi đến kinh thành, không phải đi tham gia đại hội võ lâm.
Lắc đầu, vội vàng đi ra.
Tần Văn Tranh vừa rời đi, Thiệu Thanh Viễn tiến đến ôm Cố Vân Đông từ đằng sau.
"Yên tâm, ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Muội cũng vậy, ở nhà chờ ta trở về, có chuyện gì không giải quyết được thì tìm Tần Văn Tranh, ta sẽ bảo vệ chính mình nhanh chóng trở về, còn nữa, kinh thành lớn như vậy chắc chắn có rất nhiều thứ tốt, ta cũng sẽ nghe ngóng thêm một chút tin tức của Bạch Mộc Tử."
Cố Vân Đông cúi đầu thấp "Ừ" một tiếng.
"Kinh thành có nhiều quan lại quyền quý, nước cũng rất sâu, cũng không biết liệu có ai đến gây phiền toái không. Nhưng mà những việc này Tần Văn Tranh nhất định đã sắp xếp, tuy huynh ít nói, nhưng dọc đường cũng phải làm quen với những người hộ tống, hỏi thêm về kinh thành bên đó một chút, trong lòng phải nắm chắc mới được."
Mắt Thiệu Thanh Viễn sáng lên, hắn rất hưởng thụ những lời cằn nhằn dặn dò của cô.
Hắn trước kia thật sự rất ít nói, hầu như không giao lưu với người khác nhiều, bây giờ thì không chắc, hắn đã có người mà hắn quan tâm, có việc để ý, cũng đã có cửa hàng của riêng mình, chỉ cần hắn muốn thì giao lưu với nhiều người cũng không khó.
"Còn nữa." Cố Vân Đông nói xong bỗng nhiên trừng mắt…lại tiếp tục: "Muội nghe nói nữ nhân ở kinh thành đều rất to gan, gặp được chàng trai vừa mắt sẽ tặng khăn tay, lại còn mạnh bạo trực tiếp giành người, huynh phải giữ gìn bản thân thật tốt biết chưa? Đừng có trêu trọc lung tung."
Tần Văn Tranh chính là ví dụ, lúc trước hắn rất được nhiều người hoan nghênh đó…? Nghe nói bị ném bao nhiêu hầu bao, trong lòng cô Thiệu Thanh Viễn lại đẹp trai hơn Tần Văn Tranh nhiều, rất dễ gây sự chú ý.
Thiệu Thanh Viễn xoay người cô lại, đỡ lấy khuôn mặt cô rồi hôn liên tiếp, trong mắt còn xuất hiện ý cười:" Được."
Cố Vân Đông mím chặt môi, cố nhịn để không phải bật cười.
Sau khi thu dọn xong, Thiệu Thanh Viễn xách hai chiếc túi lớn, cũng không biết Cố Vân Đông đã chuẩn bị đồ gì, khiến cho túi bị phồng ra, vừa nhấc lên đã thấy khá nặng.
Cố Vân Đông vẫn cảm thấy ít, tiếc là hắn không có không gian, bằng không cũng không mệt nhọc như vậy.
Tất bật chuẩn bị đồ xong, tất cả mọi người đều nghỉ qua đêm ở Thiệu gia.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiệu Thanh Viễn và A Miêu cùng mấy người từ kinh thành đến bắt đầu lên đường.
Cố gia và Tăng gia đều đã sớm ra ngoài tiễn hắn, ngay cả tiểu cô nương Khả Khả cũng ở trong ngực Dương Thị dụi dụi mắt, quay ra vẫy vẫy tay với Thiệu Thanh Viễn, nói: "Thiệu đại ca huynh phải lên đường bình an, Khả Khả sẽ nhớ huynh lắm."
Thiệu Thanh Viễn nhẹ gật đầu rồi tạm biệt từng người từng người một.
Cuối cùng thì dừng lại ở Cố Vân Đông: "Ta sẽ nhanh chóng trở về."
Cố Vân Đông gật đầu, Thiệu Thanh Viễn hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng lại không nói thêm câu nào nữa, sau đó dắt ngựa đi về phía lối vào thôn.
Tất cả mọi người Cố gia đều tiễn hắn đến cửa ra vào, Cố Vân Đông lại đi thêm vài bước, một mực đòi đưa hắn đến lối vào thôn mới dừng lại .
Nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn đang định trèo lên lưng ngựa, cô đột nhiên mở miệng: "Đợi một chút."
Thiệu Thanh Viễn ngạc nhiên, lại quay lại: "Làm sao vậy?"
Cố Vân Đông nhìn nhìn phía sau hắn, A Miêu là người thức thời đấy, hai người khác cũng có ánh mắt, lập tức thối lui một khoảng cách, cho hai người chút không gian.
Nhưng mà một người ở trong đó vẫn nán lại nói một câu: "Thiệu công tử, nói ngắn gọn, chúng ta phải nhanh chóng lên đường."
Thiệu Thanh Viễn nhẹ gật đầu: "Ta biết rồi."
Đợi đến lúc ba người rời đi, Cố Vân Đông mới hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên nói: "Chờ huynh từ kinh thành trở về, chúng ta thành thân đi."
Thiệu Thanh Viễn ngạc nhiên mở to mắt, không dám tim nhìn cô.
"Muội, muội vừa nói cái gì?"