Chương 476: Cơ thể có gì đó không đúng
Cố Vân Đông mím môi rồi lại nói: "Đợi huynh trở về chúng ta sẽ thành thân."
"... Được" Trong ánh mắt Thiệu Thanh Viễn dường như có thể nhìn thấy những tia sáng mãnh liệt muốn nuốt lấy Cố Vân Đông.
Hắn kéo cô vào ngực ôm thật chặt: "Đây là muội nói đấy, không được đổi ý, ta sẽ sớm trở lại."
"Được, chú ý an toàn."
Ở đằng xa A Miêu mở to mắt nhìn, nhanh tách ra nhanh tách ra, ở trong nhà ôm ôm ấp ấp thì thôi đi, hiện tại ở bên ngoài, lại còn ở trong thôn, người đi lại rất nhiều, hai người không sợ bị người ta đàm tiếu sao.
Hắn tranh thủ nhìn xung quanh, còn may, lúc này ngoài hắn thì chỉ có hai tên hộ vệ, tạm thời chưa có ai đi qua.
Nhưng hai người hộ vệ kia lại tỏ ra rất kinh ngạc.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông nhanh chóng tách nhau ra, hắn không còn lưỡng lự nữa, đột nhiên quay người dắt ngựa rồi nhảy lên.
"Đi."
Nói xong dẫn đầu rung dây cương, con ngựa cong chân, mạnh mẽ xông ra ngoài.
Ba người đằng sau cùng lúc có chút giật mình, nhanh chóng lên ngựa đuổi theo.
Tại sao đột nhiên lại hang hái vậy? Vừa rồi không phải là lưu luyến không muốn đi sao?
Cố Vân Đông vẫn đứng đấy, nhìn mấy người đã đi càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất không nhìn thấy nữa mới thôi.
Một lúc lâu sau, đã có dân làng đi đi lại lại, thậm chí còn có người chào hỏi cô, Cố Vân Đông mới có chút giật mình, quay người trở về nhà.
Trở lại Cố gia, Cố Vân Đông có chút không thích ứng.
Mấy ngày trước còn là lễ cập kê của mình, trong nhà còn có rất nhiều người, cha, đại cô, còn có đám người của Đái phu nhân, hôm nay thoáng cái đã đi hết, đến Thiệu đại ca cũng đi kinh thành.
Cố Vân Đông cảm thấy vắng vẻ, có chút khó chịu.
Đại Hắc khập khiễng đi ra, cọ xát vào bắp chân cô.
Cố Vân Đông đưa tay sờ sờ nó: "Ngươi bây giờ ngược lại rất có tinh thần, ngày ngày náo loạn. Nhưng mà một thời gian ngắn sắp tới, ngươi sẽ phải ở trong nhà, Thiệu đại ca đi kinh thành sẽ không ai có thể đưa ngươi lên núi chơi."
Đại Hắc lúc đầu khi vào thôn Vĩnh Phúc có chút không quen, cho dù chân đã chữa khỏi rồi vẫn cảm thấy mệt mỏi, sau này Thiệu Thanh Viễn thấy cơ thể của nó tốt lên một chút, liền dẫn nó lên núi.
Sau khi trở về nó hưng phấn vô cùng, ba ngày hai bữa đều muốn vào trong núi chạy nhảy.
Thiệu Thanh Viễn không có nhiều thời gian như vậy, chỉ có thể thỉnh thoảng dẫn nó đi theo một lần. Nhưng thời gian dần qua, Đại Hắc đã thích nghi với cuộc sống ở Cố gia.
Hơn nữa thức ăn ở Cố gia cũng rất ngon, Vân Thư và Nguyên Trí đều rất thích nó, có món gì ngon đều để lại cho nó một phần, buổi tối về nhà còn muốn dẫn nó đi dạo.
Tuy nhiên hôm nay tuy chân Đại Hắc có chút khập khiễng, nhưng toàn thân nó lại bóng loáng, mượt mà, bộ lông đen nhánh xinh đẹp, đôi mắt càng lợi hại, tinh thần hưng phấn bừng bừng.
Đại Hắc có vẻ như đã nghe hiểu lời Cố Vân Đông nói, trong miệng phát ra những tiếng ư ử cũng không biết là khổ sở hay là tiếc nuối.
Cố Vân Đông cười rồi dắt nó đi vào cửa.
Sau khi Thiệu Thanh Viễn đi, tinh thần của Cố Vân Đông vẫn có chút sa sút trong hai ngày, cảm thấy bản thân có gì đó không đúng.
Nghĩ lại trước kia muốn tìm hắn, dường như vừa quay đầu lại đã có thể lập tức nhìn thấy người, hầu như không có lúc nào là không có. Hôm nay phải một lúc lâu sau mới ý thức được là hắn đã đi kinh thành.
Lúc này chắc vẫn đang ở trên đường?
Cố Vân Đông vỗ vỗ mặt mình, tạm thời không thèm nghĩ đến hắn nữa, hắn có chuyện hắn phải làm, bên này cô cũng có chuyện quan trọng cần làm.
Sáng sớm ngày hôm đó, Cố Vân Đông mặc quần áo xong, khoác thêm áo choàng, nhanh chóng đi đến nhà thôn trưởng Trần Lương.
Trời lạnh, lúc này trong đất không có việc gì, Trần Lương cũng không muốn đi ra ngoài.
Hôm nay Ngưu Đản đi theo xe ngựa của Cố gia lên huyện thành đọc sách, ông cũng không cần mới sáng sớm đã phải đưa đón, điều này làm ông nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lúc Cố Vân Đông tiến vào, ông đang đứng cạnh chậu than để sưởi ấm, và nói chuyện với Chu thị đang may vá ở bên cạnh.
Nghe thấy động tĩnh, Chu thị nhanh chóng đứng dậy đi ra đón: "Tại sao Vân Đông lại đến đây vào lúc này? Mau vào đi, bên ngoài lạnh, mau vào đây sưởi ấm."
Cố Vân Đông cười ngồi xuống đối diện với Trần Lương, Chu thị rót cho cô một chén trà nóng, cô đặt chén trà vào trong tay cảm thấy ấm hẳn lên.
"Cháu đến tìm Trần bá, có việc muốn thương lượng với Trần bá."
"Chuyện gì vậy, ngươi nói đi."
"Cháu muốn mua vài miếng đất, chính là mảnh đất ở dưới chân núi."
Trần Lương sững sờ: "Nhà của ngươi vẫn chưa đủ lớn sao?"
Cố Vân Đông cười nói: "Đương nhiên không phải,Trần bá cũng biết đấy, cháu đã tìm được đại cô, hộ khẩu của họ cũng đã chuyển đến thôn Vĩnh Phúc, chỉ là bọn họ đến muộn, không giống chúng ta lúc đó, có thể được phân nền nhà, vì vậy muốn lợp nhà không phải sẽ cần mua sao?"
Trần Lương gật gật đầu: "Điều này cũng đúng."
"Còn có tiểu thúc của cháu, tuy là chưa tìm được, nhưng cũng phải mua trước, sau này làm hàng xóm cũng tiện. Đúng rồi, Thẩm Tư Điềm cũng muốn mua một mảnh, nàng ấy muốn mua một mảnh ngay bên cạnh Tăng gia, không quá lớn."
Thẩm Tư Điềm đã thêu một bức tranh lớn, được Cố Vân Đông mang đến phủ thành bán, giá cả rất tốt.
Cho nên nàng ấy cũng có chút tích góp, tiền lợp nhà đã có, Cố Vân Đông chỉ lo lắng nàng ấy sống một mình, nhưng điều này không ngăn cản việc mua một miếng đất nền trước.
Trần Lương: "...." Sao lại một lúc muốn mua nhiều như vậy chứ?
Đất ở dưới chân núi từ khi nào lại trở thành một miếng bánh thơm ngon vậy?
Ông nuốt xuống một ngụm nước bọt, im lặng gật đầu: "Được."
Cố Vân Đông nhìn ông tủm tỉm cười, Trần Lương làm việc cũng rất nhanh, buổi chiều đến nha môn chứng thực, khế đất cũng đưa đến tay Cố Vân Đông.
Sau khi làm xong mọi việc, Trần Lương nghĩ rằng không còn việc gì nữa.
Ai ngờ đâu, sáng sớm hôm sau Cố Vân Đông lại đến nhà.
"Trần bá, cháu còn có một việc nữa."
"Còn có việc sao?"
"Cháu muốn làm một con đường ở trong thôn."
Trần Lương sững sờ đột nhiên ngước lên nhìn về phía cô: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Chu thị vừa đi vào cửa cũng mở to mắt nhìn.
Sửa đường ở trong thôn?
Chuyện này, chuyện này, quả là một chuyện tốt ah.
Thôn Vĩnh Phúc của bọn họ lúc trước rất nghèo, bằng không những người chạy nạn cũng sẽ không được sắp xếp ở đây, sau này dựa vào Cố gia, không ít nhà nhờ vậy mới khấm khá lên được, mắt thấy ở đây càng ngày càng náo nhiệt, không nghĩ đến Vân Đông lại muốn sửa lại đường.
Cố Vân Đông cười nói: “Cháu muốn sửa đường, nhưng không phải là đường đến trong thôn."
Trần Lương kinh ngạc tỉnh táo lại nói: "Ngươi nói chậm thôi, tóm lại là ngươi muốn sửa như thế nào, ngươi muốn sửa ở đâu?"
"Cháu cũng sợ khi cùng Trần bá nói thật, cháu muốn sửa đường, ngoài trừ muốn cho thôn Vĩnh Phúc có đường đi tốt hơn một chút, cũng là vì xưởng của cháu. Người cũng biết, xưởng của cháu bây giờ càng lúc càng lớn, vận chuyển hoa quả cũng ngày càng nhiều, đường ở trong thôn thật sự rất nhỏ hẹp, xe ngựa đi lại cũng rất khó khăn. Vậy nên cháu muốn sửa con đường từ xưởng đi đến cửa thôn, chuyên cho xe chở hàng đi lại."
Lần trước lúc Nhiếp Song tới, đã nói việc phát triển ở thôn Vĩnh Phúc rất tốt, chỉ có đường khó đi một chút.
Cố Vân Đông từ lâu đã nghĩ đến điều này rồi, sau này do nhiều việc quá nên cô quên mất.
Đến hôm nay không thể trì hoãn được nữa, không phải là có một câu nói ' Nếu như muốn giàu, thì phải sửa đường trước' sao?
Đường này sửa chữa tốt, sẽ có hiệu quả rất tốt.