Chương 477: Trần Lương Kích Động.
Hiện nay từ cửa thôn Vĩnh Phúc đi vào có hai con đường, nhưng đều không rộng rãi. Hơn nữa có một đoạn đường đặc biệt khó đi, có một chút lên dốc, còn hẹp, nhiều nhất chỉ có thể để cho một chiếc xe ngựa hoặc xe bò đi qua.
Trong xưởng hiện tại cần nhiều trái cây, mỗi lần bọn họ vận chuyển hoa quả, đều phải đi rất cẩn thận. Cô đã đi tìm hiểu, xe ba gác có thể đi qua đoạn đường đó, nhưng nếu ở hai bên xe ba gác có cột một giỏ, vậy thì không vào được.
Hơn nữa đồ đạc trên xe dễ dàng rơi rớt, vừa rơi đã bị hài tử trong thôn cướp về tranh nhau.
Mỗi lần hoa quả vận chuyển về thôn, đều là lúc tiểu hài tử cao hứng nhất, tất cả bọn chúng đều đi theo phía sau, trông mong nhìn chằm chằm, chỉ mong hoa quả kia rơi xuống đất.
Còn có một số thôn dân trong thôn khá bất mãn với việc xe ngựa Cố gia thường xuyên đi ngang qua cửa nhà bọn họ, nói trên đất đều là phân ngựa nhà bọn họ, mùi hôi thối bốc lên trời.
Những người này đương nhiên không dám nói trước mặt cô, nhưng sau lưng lại không ít lần nói thầm, chọc cho Đồng lão phụ thường xuyên đánh xe ngựa tức giận không thôi. Ngựa nhà bọn họ căn bản không ị ở trước cửa nhà người khác, đây là vu khống.
Nhưng không ai tin điều đó.
Cho nên con đường này, cho dù Cố Vân Đông muốn sửa, vậy cũng không có biện pháp, không thể phá hủy nhà người ta để mở rộng đường đi?
Trần Lương nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý, gật đầu mở miệng: "Quả thật không thích hợp. "
“Nếu sửa đường từ xưởng Cố gia trực tiếp đến cửa thôn, ngươi dự định đi như thế nào?” Trần Lương hỏi.
Điểm này Cố Vân Đông cũng đã cân nhắc, hơn nữa còn cùng mấy người Đồng Bình thương lượng qua.
"Xưởng cố gia cũng ở dưới chân núi, cháu muốn sửa một con đường đi thẳng. Như vậy, hoặc là phải đi qua hai đường bờ ruộng, hoặc là phải thông qua hậu viện Hạ gia. Cháu nghĩ, không biết có thể cùng Hạ gia thương lượng hay không."
Chu thị kỳ quái: "Vì sao không lựa chọn hai đường bờ ruộng kia?"
Cố Vân Đông không nói gì, Trần Lương liếc bà một cái, nói: "Bà nghĩ lại hai khối ruộng kia của nhà ai.”
“...... Lý gia." Đúng rồi, so với Lý gia có thù với Thiệu Thanh Viễn, đương nhiên Hạ gia bên kia là lựa chọn thích hợp hơn.
Quan trọng nhất là, Hạ gia nghèo, nhà bọn họ cũng rất rách nát, trong viện trồng chút dưa hấu, rau quả, cũng không quá nhiều.
Nếu đưa ra bồi thường thích hợp, nói không chừng đối phương sẽ đồng ý.
Chu thị hiểu rõ, Hạ gia coi như tương đối dễ nói chuyện, đường trước cửa nhà hắn được tu sửa, đối với nhà bọn hắn cũng cực kỳ thuận tiện.
Trần Lương uống một ngụm trà, im lặng một lát sau mới gật đầu: "Được, Hạ gia bên kia ta đi nói, tuy rằng ngươi nói sửa đường là vì thuận tiện cho xưởng Cố gia, nhưng đối với thôn cũng là một việc thiện, đối với thôn Vĩnh Phúc rất có ích, thôn cũng phải xuất ra chút điều lệ."
Tuy rằng con đường này sửa xong, hiện tại là thuận tiện cho Cố gia.
Nhưng bây giờ cuộc sống ở Vĩnh Phúc càng ngày càng tốt, tương lai những người có xe ngựa có xe trâu chắc chắn sẽ ngày càng nhiều. Chỉ riêng nhà bọn họ, đoạn thời gian trước cũng muốn mua một chiếc xe la.
Quay đầu mua, khẳng định đi đường lớn sẽ rất thuận tiện.
Trần Lương nghĩ, trong lòng rất hưng phấn.
Sửa đường ah, thôn Vĩnh Phúc cũng sắp có đường của mình, ở giai đoạn ông làm thôn trưởng, có thể thúc đẩy cho thôn một chuyện lớn như vậy, ông thật sự quá kích động.
"Như vậy đi, buổi chiều ta sẽ tìm mấy người Lục thái gia thương lượng, xem việc này làm như thế nào. Ngươi cũng đến, mọi người cùng nhau đưa ra chủ ý. Còn nữa, sửa đường là chuyện lớn, chờ chúng ta thương lượng xong, ta còn phải đi trấn, nói với trấn trưởng."
Cố Vân Đông gật đầu: "Nên vậy, sửa đường cũng không phải nói sửa liền sửa."
Trần Lương dừng một chút, đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua cô mới mua mấy miếng đất.
Ánh mắt Trần Lương nhìn Cố Vân Đông lập tức thay đổi, ngón tay điểm lên trán cô một cái: "Được, nha đầu ngươi thật giảo hoạt."
Cố Vân Đông vô tội, nói: "Cháu làm sao vậy? Cháu không làm gì cả."
Cô cười đứng lên: "Chuyện kế tiếp phải làm phiền Trần bá rồi, cháu trở về trước. Chờ tin tốt của Trần bá."
“Đi đi." Trần Lương hiện tại có chút sốt ruột, không muốn nhìn thấy nàng.
Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ nhếch, chào Chu thị, xoay người rời khỏi nhà thôn trưởng.
Cô vừa đi, Chu thị chưa hiểu ra sao liền hỏi: "Vừa rồi ông nói vậy có ý gì? Đang yên đang lành sao lại mắng người?"
"Tôi mắng người lúc nào?" Trần Lương bất ngờ ngẩng đầu, có chút kinh ngạc hỏi, ông mắng ai? Tại sao không có chút ấn tượng nào?
Chu thị chỉ chỉ cửa: "Vừa rồi không phải ông còn nói Vân Đông rất giảo hoạt sao?"
“Nó không giảo hoạt sao?” Trần Lương nói: "Hôm nay nói muốn xây đường cho thôn, kết quả hôm qua đã mua một lúc vài khối đất nền."
Chu thị mờ mịt, Trần Lương càng thêm sốt ruột, chỉ có thể giải thích: "Bà ngẫm lại xem, con đường con bé nói là từ chân núi đến cửa thôn, cách nhà bọn họ gần nhất. Bà chờ đi, con đường kia sửa xong, tương lai nếu có người muốn mua đất nền sửa nhà, phần lớn đều chọn mảnh kia, người chọn nhiều hơn, giá đất nền không tăng lên sao?"
Thôn Vĩnh Phúc bây giờ, cuộc sống của mọi người đều tốt, theo ông biết, có vài hộ bởi vì người trong nhà nhiều không ở được, lại không có biện pháp mở rộng ở vị trí cũ, liền muốn mua thêm một mảnh đất xây nhà.
Chu thị lần này đã hiểu, lập tức vỗ tay một cái: "Ôi, không phải sao? Vậy chúng ta cũng nhanh chóng, thừa dịp tin tức này chưa ai biết, cũng mua một mảnh đất."
“Nhà chúng ta mua đất gì? Căn nhà này không đủ cho bà sao?"Nhà ngói gạch xanh nhà bọn họ mới sửa chữa chưa đầy mười năm, vừa lớn vừa rộng rãi, trong nhà hoàn toàn ở được, không cần phải mua.
"Chúng ta ở đủ, nhưng tương lai lão đại lão nhị sinh thêm mấy đứa, vậy không phải sẽ chen chúc sao? Ông mua cho cháu nội ở.”
Trần Lương liếc bà một cái, không lên tiếng.
Chu thị đánh ông một cái: "Nói chuyện với ông đấy, ông mau mua đi."
"Nhanh cái gì mà nhanh? Đất nền này ai cũng có thể mua, nhà chúng ta không được."
“Tại sao?"
“Bởi vì tôi là thôn trưởng thôn Vĩnh Phúc này, lúc mấu chốt này tôi mua đất nền, quay đầu lại lập tức nói chuyện sửa đường, bà để cho người trong thôn nghĩ như thế nào về tôi? Lấy quyền mưu tư?"
Chu thị nghẹn lại, nhất thời không nói lời nào.
Cho nên, làm thôn trưởng, có lợi, nhưng có hại cũng không ít.
Trần Lương thở dài một hơi, giải thích thêm một câu: "Hơn nữa, hai đứa con trai của chúng ta tương lai đều sẽ có tiền đồ, khẳng định càng đi càng xa, đến lúc đó đi huyện thành đi phủ thành mua nhà không phải càng tốt hơn sao. Ở trong thôn, có một căn nhà cũ sống yên phận lá rụng về cội như vậy đủ rồi, không cần phải tốn bạc kia."
Chu thị phản ứng lại, mình vừa rồi có chút ma chướng, nghe được nền nhà dưới chân núi kia có thể sẽ tăng giá, bà liền có chút nóng nảy, cũng không cẩn thận ngẫm lại nhà mình có cần hay không.
Trần Lương thấy bà đã hiểu thì đứng dậy: "Được rồi, bà nấu cơm trước đi, tôi đi ra ngoài một chuyến."
Nói xong, ông ra cửa, đi đến nhà Lục thái gia.
Chu thị mắt thấy ông ấy ra cửa, nghĩ đến những lời vừa rồi Cố Vân Đông nói, thở dài một hơi.
Cùng là phụ nữ, sao bà lại không có đầu óc thông minh dễ dùng như Cố Vân Đông?