Chương 478: Yêu Cầu Của Hạ gia
Trong thôn muốn sửa đường là chuyện lớn, Trần Lương là thôn trưởng, nhưng cũng phải thương lượng với trưởng bối đức cao vọng trọng trong thôn.
Ngoại trừ Lục thái gia ra, còn mấy lão thái gia nữa.
Mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện này.
Nghe nói muốn sửa đường cho thôn, những lão nhân lớn tuổi này ai nấy đều kích động, căn bản không có gì không đồng ý.
Cho dù có khó khăn, vậy cũng không sao, vượt qua khó khăn là được.
Cố gia đã cho thuận tiện lớn như vậy, những vấn đề nhỏ khác, bọn họ đều có thể giải quyết.
Mọi người cũng không có bất kỳ dị nghị nào mà đạt thành nhất trí, lúc Trần Lương từ trong nhà Lục thái gia đi ra, sắc mặt đã hơi phiếm hồng.
Ông cũng không trì hoãn, ngựa không ngừng vó lại đi Hạ gia.
Sự tồn tại của Hạ gia ở thôn Vĩnh Phúc không mạnh, bởi vì vị trí nhà bọn họ cũng lệch.
Tuy rằng không phải ở dưới chân núi, nhưng cũng thuộc về vị trí vùng ven, phía sau nhà chính là một mảng lớn ruộng đồng, ra ngoài cũng không tiện.
Một nhà Hạ gia tổng cộng bốn người, vợ chồng Hạ Sơn Xuyên cùng đứa con trai mấy tuổi, lại thêm một Hạ lão mẹ.
Hạ lão mẹ thân thể không tốt, một năm có hai phần ba thời gian đều chỉ có thể nằm trên giường, nhất là khi thời tiết ấm áp đột nhiên lạnh lẽo. Quanh năm uống thuốc, bởi vậy Hạ gia không tiết kiệm được tiền.
Vợ Hạ Sơn Xuyên chỉ có thể ở nhà chiếu cố hài tử và mẹ chồng, lại thu thập công việc, trồng chút rau làm chút công việc thêu.
Công việc trên đất cũng chỉ có một mình Hạ Sơn Xuyên bận rộn.
Cả nhà cần cù chăm chỉ, cuộc sống miễn cưỡng trôi qua, nhưng cũng thực sự nghèo.
Lúc Trần Lương đến giải thích tình huống với Hạ gia, cả nhà Hạ gia đều sững sờ.
Muốn hủy đi nhà của họ?
Trần Lương sợ bọn họ hiểu lầm, vội vàng nói: "Đương nhiên, không phải tháo dỡ không, trong thôn nhất định sẽ bồi thường cho các ngươi. Ngươi có thể suy nghĩ xem ngươi cần gì? Có thể làm được, thôn chắc chắn sẽ thỏa mãn. Nếu không thể, chúng ta sẽ suy nghĩ các biện pháp khác."
Trần Lương và mấy vị trưởng bối thương lượng qua, Hạ gia cần bồi thường, do trong thôn ra, đây đều là chuyện nên làm.
Cả nhà Hạ Sơn Xuyên đều im lặng.
Trần Lương nhìn về phía người đứng đầu một nhà, nói: "Thúc cũng biết các ngươi luyến tiếc, căn nhà này tu sửa thật tốt, hủy đi rất đáng tiếc. Nhưng dù sao cũng là chuyện lớn trong thôn, thúc cũng hy vọng con đường này có thể sửa xong, đến lúc đó nhà các ngươi ra ngoài cũng thuận tiện. Đương nhiên, thúc cũng sẽ không ép các ngươi, nếu thật sự không vui, chúng ta mở rộng sang ruộng bên cạnh cũng được."
“Ta đồng ý."
Trần Lương vừa dứt lời, Hạ Sơn Xuyên liền ngẩng đầu.
Những người khác của Hạ gia đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Trần Lương mừng rỡ: "Ngươi thật sự nguyện ý? Vậy ngươi muốn bồi thường gì?”
Hạ Sơn Xuyên nói: "Ta muốn một nền đất dưới chân núi."
Trần Lương: " ..." Có chút quái dị nhìn hắn một cái, nhìn không ra hắn thế nhưng lại đưa ra yêu cầu như vậy.
"Ta cũng không cần quá lớn, đại khái tầm hai cái viện này là đủ rồi."
Nếu là bồi thường, yêu cầu này cũng không quá đáng.
Nhưng Trần Lương có chút tò mò: "Ngươi muốn nền nhà kia làm gì? Bây giờ gia đình ngươi có bạc để xây nhà sao."
“Không có, nhưng ta có thể khoanh tròn ra trước để trồng một số thứ, chờ đợi đến lúc có bạc sẽ xây dựng."
Trần Lương suy nghĩ một chút, cái này hắn ngược lại có thể làm chủ, liền đáp ứng.
"Được, tối nay ta sẽ đem khế đất tới cho ngươi."
Hạ gia bên này giải quyết xong, Trần Lương liền rời đi.
Ông lại đi Cố gia, nói với Cố Vân Đông yêu cầu của Hạ Sơn Xuyên.
Cố Vân Đông cũng có chút kinh ngạc, đối với Hạ gia hay Hạ Sơn Xuyên, cô đều không có ấn tượng gì. Nếu không phải lần sửa đường này cô đặc biệt nói Đồng An đi hỏi thăm một phen, chỉ sợ cô còn không biết thôn Vĩnh Phúc có một nhà như vậy.
Nhưng, yêu cầu này của Hạ Sơn Xuyên cũng không quá đáng.
Chuyện khó làm nhất Trần Lương đã giải quyết xong, kế tiếp có thể bắt đầu sửa đường.
Ngày hôm sau, Trần Lương gõ cồng chiêng, tập trung mọi người trong thôn đến bãi phơi thóc.
Ông đứng ở bậc thang, nghênh đón ánh mắt tò mò lại hoang mang của dân làng, ho nhẹ một tiếng nói: "Hôm nay triệu tập mọi người tới đây, là có chuyện muốn tuyên bố."
“Chuyện gì vậy, sáng sớm lạnh chết đi được."
Trần Lương trừng mắt nhìn người nọ một cái, nói: "Tất nhiên là chuyện tốt, nếu ngươi không vui, vậy trở về tiếp tục sưởi ấm đi."
“Ta vừa nói đùa, thúc đừng để ý." Người nọ vội vàng thay đổi bộ dạng, nghe được là chuyện tốt, lập tức hưng phấn hẳn lên, cũng không cảm thấy lạnh, thúc giục ông ấy nói: "Chuyện tốt gì vậy, thúc mau nói một chút."
Mọi người cũng nhanh chóng phát hiện, trên sân phơi thóc không chỉ có thôn trưởng ở đây, mà ngay cả mấy lão nhân Lục thái gia cũng ở đây.
Chuyện tốt gì mà ngay cả những người luôn không thích ra ngoài như bọn họ cũng tới đây?
Trần Lương nhìn lướt qua một vòng, lúc này mới lớn tiếng nói: "Thôn chúng ta, sắp sửa đường lớn rồi."
“Cái gì, sửa đường lớn?"
Phía dưới trong nháy mắt ầm ĩ thành một mảnh, cả đám đều bắt đầu ghé tai nghe.
Có người không nhịn được hỏi: "Thôn trưởng, sửa đường này là chuyện vui sao? Là nha môn sửa cho thôn chúng ta? Ai trả tiền?"
“Đúng vậy, có phải mỗi nhà chúng ta đều phải ra một người làm việc không? Có tiền công không?"
"Không có tiền công tôi sẽ không đi, gia đình tôi có rất nhiều việc."
Đầu năm nay nói đến sửa cầu sửa đường sửa đập, việc đầu tiên họ nghĩ đến chính là ép buộc lao động.
Tiên hoàng ngu ngốc vô đạo, chịu khổ chính là dân chúng phía dưới đáy.
Huyện lệnh đại nhân nhiệm kỳ này ngược lại không tệ, nhưng huyện lệnh nhiệm kỳ trước cũng không phải là người tốt, thôn bọn họ năm đó rất nhiều người đều mệt đến chết vì bị ép buộc lao động.
Bởi vậy mọi người đối với việc sửa đường gì đó rất mâu thuẫn.
Trần Lương thấy ngươi dân suy nghĩ lệch lạc, vội vàng nói: "Trước tiên yên tĩnh một chút, im lặng một chút, sửa đường này không phải nha môn hạ lệnh, là Cố gia nhân nghĩa, bỏ tiền ra xây một con đường lớn cho thôn chúng ta."
Sân phơi thóc quả nhiên yên tĩnh, mọi người không dám tin nhìn về phía Cố Vân Đông đứng cách thôn trưởng không xa.
Cố gia... Trả tiền?
Ánh mắt mọi người sáng lên, Cố gia bỏ tiền ra, vậy khẳng định không phải phục lao dịch.
Ôi, đó không phải là chuyện tốt sao?
Có người vội vàng hỏi: "Cố gia nha đầu, đường này sửa thế nào? Có sửa chữa trước cửa nhà chúng ta không? Ta nói với ngươi ah, con đường trước cửa nhà chúng ta gồ ghề, vừa đến ngày mưa, vừa giẫm xuống, nửa đôi giày cũng phải chìm vào."
Cố Vân Đông nhìn người nọ một cái, ồ, đó không phải bà thím đã nói xe ngựa nhà cô đi ngang qua đi tiểu trước cửa nhà bọn họ sao? Bà thật đúng là có mặt mũi nói.
Nhưng còn không đợi cô nói cái gì, lập tức có người trả lời: "Trước cửa nhà ngươi có cái gì để sửa chữa? Ngươi không nghe trưởng thôn nói sao? Sửa lại đường lớn, trước cửa nhà ngươi hẹp như vậy, có thể tính là đường lớn gì? Trừ khi phá đi căn nhà của ngươi."
“Sao lại không tính? Con đường nhà chúng ta cũng có thể cho xe ngựa đi qua, xe ngựa của Cố gia thường xuyên đi qua cửa nhà chúng ta. Con đường nhà chúng ta là con đường chính của thôn.”
Nói xong bà ta còn có chút dương dương đắc ý.
"Cố gia nha đầu à, nếu ngươi hào phóng nhân nghĩa như vậy, không bằng nhân lúc sửa đường, thuận tiện chỉnh đốn lại tường ngoài nhà chúng ta luôn."
Trần Lương nhíu mày, có chút hối hận vì những gì mình vừa nói.