Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 482 - Chương 482. Kế Tiếp

Chương 482. Kế Tiếp Chương 482. Kế Tiếp

Chương 482: Kế Tiếp

Việc này Cố Vân Đông không quản nữa, toàn bộ giao cho Trần Tiến Tài tự mình giải quyết.

Nhưng Ngô gia kia rốt cuộc đã có chủ ý đến cửa hàng nhà mình, cho nên Cố Vân Đông vẫn bỏ ra một tia tâm tư chú ý việc này.

Nghe nói, từ ngày đó về sau, hai vợ chồng Trần Vũ Lan ngược lại không đến cửa hàng nữa. Nhưng bọn hắn đang lặng lẽ hỏi thăm chuyện Trần Tiến Tài có làm chưởng quầy hay không.

Đáng tiếc chuyện này người biết không nhiều lắm, bọn hắn không thể có được tin tức xác thực. Vì thế chỉ có thể chuyển hướng hỏi xem có phải năm sau Thung Tử sẽ đi phủ thành hay không, người biết chuyện này ngược lại không ít, dù sao trước khi Thung Tử đi, rất nhiều chuyện phải an bài trước.

Bọn hắn nhận được tin tức xác thực, liền không nóng nảy nữa, hình như muốn đợi đến khi Trần Tiến Tài làm chưởng quỹ mới thuyết phục hắn.

Nhưng mà, Trần gia lại phải đi lại mới được.

Theo đó mùng hai tết, Trần Vũ Lan liền cùng cả nhà Ngô gia đến tận nhà bọn họ làm khách.

Nhưng Trần Lương đối với cả nhà bọn hắn không có hảo cảm, ngay cả cửa cũng không cho vào.

Nhưng Ngô gia lại không chịu đi, nhất là thím Ngô, ở bên ngoài khóc rống nhận lỗi khiến không ít người ra ngoài xem náo nhiệt.

Nếu là người trong thôn nhìn vào cũng không có gì, dù sao không ít người biết ân oán của hai nhà, nhưng năm mới, rất nhiều nhà đều có thân thích bằng hữu đến làm khách, mặt mũi này, không thể mất được.

Bởi vậy Trần Lương chỉ có thể cho người vào cửa, vừa đi vào, thím Ngô liền bỏ ta mười phần thành ý mà xin lỗi. Xin lỗi hai vợ chồng Trần Lương, xin lỗi vợ chồng Trần Tiến Bảo, thậm chí còn xin lỗi Ngưu Đản.

Bộ dạng của bà ta, làm cho người ta vừa nhìn đã biết rất hối hận, muốn sửa sai. Hơn nữa những người khác của Ngô gia cũng hạ thấp tư thái, năm mới rốt cuộc cũng làm cho người ta không thể nói nên lời lạnh lùng.

Hơn nữa Trần Vũ Lan là nữ nhi duy nhất của đệ đệ ruột Trần Lương, nghe nàng ta nhắc tới bộ dạng phụ thân mình lúc còn sống, chọc cho Trần Lương không khỏi thêm vài phần áy náy.

Mắt thấy thái độ của cha mẹ có chút mềm, Trần Tiến Tài nổi giận.

Hắn còn tưởng rằng hai vợ chồng Trần Vũ Lan sẽ đến cửa hàng tìm mình, không nghĩ tới lại trực tiếp đánh chủ ý với người nhà.

Hắn vạch trần mục đích của bọn hắn ngay tại chỗ, Trần Vũ Lan phủ nhận, nhưng Trần Lương đương nhiên tin tưởng con trai mình. Ông lập tức đứng dậy, cũng mặc kệ người bên ngoài có thể chê cười hay không, đem toàn bộ đồ bọn hắn mang tới ném ra ngoài, đuổi cả nhà Ngô gia ra ngoài.

Ngô gia không còn mặt mũi, đối với Trần gia tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Hơn nữa Trần Lương nói rất hay, trực tiếp nói trước mặt thân thích hàng xóm: "Sau này nhà này không có quan hệ gì với Trần gia ta, sau này bọn hắn vào thôn, hãy đuổi ra ngoài cho ta.”

Nghe nói từ đó về sau, Ngô gia không còn xuất hiện ở thôn Vĩnh Phúc nữa.

Tất nhiên, đây là những lời sau này.

Lúc này Cố Vân Đông cùng Đồng Thủy Đào còn đang nghỉ ngơi trong cửa hàng, hai người ăn cơm trưa xong, liền một lần nữa ra đường mua đồ.

Quần áo cho năm mới đã được làm xong, cái này không cần phải mua.

Pháo hoa vẫn cần, đặc biệt là pháo bông, mấy đứa trẻ con đặc biệt thích xem. Đèn lồng, môn thần, giấy cắt nến đỏ, những thứ này buổi sáng đã mua rồi.

Hạt dưa, đậu phộng khô, trà rượu các loại phải chuẩn bị đầy đủ, kẹo trái cây trong nhà có.

Về phần bánh bao đậu hũ, bánh chưng, mấy ngày sau có thể chậm rãi làm, thịt gà, vịt, cá đến hai mươi tám, chín lại mua rồi giết cũng kịp.

Tổng hợp như vậy, đồ tết nhà mình cũng ổn ổn rồi.

Tiếp theo, đã đến lúc chuẩn bị những cái khác.

Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào xoay người liền trực tiếp tiến vào một tiệm vải.

Đồng Thủy Đào kỳ quái: "Tiểu thư, đồ đạc không phải đã gần như mua xong rồi sao? Sao lại vẫn đi vào tiệm vải?”

“Phân xưởng qua hai ngày nữa không phải là muốn nghỉ sao? Quà tết của họ cũng nên được chuẩn bị rồi.” Năm nay phân xưởng sẽ được nghỉ sớm hơn năm ngoái vài ngày, để mọi người chuẩn bị đồ ăn tết sớm.

Dù sao năm nay công nhân cũng nhiều, cả ngày bận rộn, hàng tồn kho cũng đã đủ rồi, nghỉ trước vài ngày cũng không ảnh hưởng gì.

Đồng Thủy Đào bừng tỉnh: "Đúng vậy, năm ngoái tiểu thư cũng phát một xe lớn quà tết.”

Nàng ấy cũng nghe nói, trong xưởng có rất nhiều người ngóng trông ngày này, đã bí mật suy đoán năm nay có tiếp tục được phát thịt hay vải bố gì đó hay không.

Nhất là những người mới tới năm nay, đều đang hỏi thăm những công nhân khác về ngày này của năm ngoái.

"Nhưng tiểu thư." Đồng Thủy Đào lại bỗng nhiên nhíu nhíu mày, có chút khó xử nói: "Năm nay vẫn là một người một khối thịt heo lớn sao? Nhưng lúc này đã là buổi chiều, bên quầy thịt cũng không có bao nhiêu thịt, xưởng của chúng ta lại có hơn một trăm người.”

“Cái này không vội, quay về lại bảo Đồng An đến đây mua, hơn một trăm người, chỉ sợ phải đặt trước hai con heo béo mới được. Hôm nay chúng ta chỉ mua những gì chúng ta cần trong họp thường niên."

Đồng Thủy Đào sửng sốt, hoang mang hỏi: "Họp thường niên? Tiểu thư, họp thường niên là gì?"

"Ừm... Đây chính là bữa tiệc cuối cùng trước tết, mọi người cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm chơi trò chơi gì đó."

Đương nhiên, có rút thăm trúng thưởng.

Cố Vân Đông rất thích tổ chức họp thường niên như vậy cho mọi người vui vẻ, vất vả nghiêm túc làm việc cả năm, ngày cuối cùng là để thả lỏng thư giãn, sau đó vui vẻ về nhà ăn tết.

Lúc này, cô muốn mua quà dùng để rút thăm trúng thưởng.

Cả người Đồng Thủy Đào đều kích động, sắc mặt hơi đỏ lên: "Tiểu thư, người nói, hơn một trăm người cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm? Thật là hoành tráng."

Hoành tráng... sao?

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, nhìn bộ dạng vừa hiếu kỳ vừa hưng phấn của Đồng Thủy Đào, thoạt nhìn còn rất chờ mong.

Cố Vân Đông rất nhanh đã mua xong đồ, cùng Đồng Thủy Đào trực tiếp trở về thôn Vĩnh Phúc.

Trước khi đi, cô nói với Thung Tử và Trần Tiến Tài: "Ngày hai mươi sáu các ngươi đóng cửa sớm một chút, trở về thôn, mọi người cùng nhau tụ tập ăn cơm.”

Hai người có chút mờ mịt, tụ tập ăn cơm?

Nhưng hai người lập tức gật đầu, tỏ vẻ sẽ sớm trở về.

Ngược lại Đồng Thủy Đào, trước khi rời đi đã nháy mắt với hai người, một bộ thần bí hề hề, làm cho hai người càng không hiểu ra sao.

Xe ngựa nhanh chóng tiến vào thôn Vĩnh Phúc, có con đường mới, xe ngựa đi dễ dàng hơn nhiều.

Trên đường vẫn có rất nhiều người, con đường này đã được sửa chữa xong vài ngày rồi, dân làng dường như vẫn chưa đi đủ, đi đâu cũng phải đi qua con đường này, cho dù đi đường xa cũng không sao cả.

Cố Vân Đông thấy vậy dở khóc dở cười, không nhìn người bên ngoài nữa, vội vàng về nhà dỡ hàng.

Ngày hôm sau, Cố gia bắt đầu làm bánh tết.

Ngày thứ ba, cũng chính là chạng vạng tối hai mươi lăm, Cố Đại Giang cùng mấy người Cố Đại Phượng từ phủ thành trở về.

Nhìn thấy đường làng mới, Cố Đại Giang cũng ngẩn người, mặc dù lúc trước bọn Trần Tiến Bảo giao hàng đến phủ thành đã nói chuyện này, nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy, ông vẫn nhịn không được mà khiếp sợ.

Đây là đường con gái ông tu sửa, là công lao của con gái ông đấy.

Một khắc kia, Cố Đại Giang cảm xúc dâng trào, có loại cảm giác tự hào nói không nên lời.

Cố Đại Phượng ngồi ở trong xe ngựa, nhìn con đường rộng rãi liên tục cảm khái, giới thiệu cho Biển Hán đang ở một bên: "Con đường này vốn dĩ không có, lúc lần trước ta rời đi, nơi này còn rất hẹp, phía trước còn có một căn nhà ngăn trở.”

Bình Luận (0)
Comment