Chương 483: Cố gia lại phát thưởng Tết rồi
Biển Hán chỉ cảm thấy mắt của mình không đủ nhìn, khi thì nhìn chằm chằm mặt đất, khi thì nhìn theo hướng tay Cố Đại Phượng chỉ về phía phương xa.
Chân của ông đã tốt lên rất nhiều, mặc dù vẫn không thể xóc nảy quá mạnh, nhưng cũng không đến mức không thể cử động được.
Chỉ vì chăm lo cho chân của ông, vốn tính từ phủ thành trở về chỉ cần thời gian một ngày kết quả ước chừng đã kéo dài hai ngày.
“Ta nói với chàng, lát nữa thấy căn nhà thì đừng có ngạc nhiên, Vân Đông của chúng ta xây một căn nhà rất lớn, đặc biệt rộng rãi vô cùng đẹp đẽ, người nào thấy người đó thích.” Cố Đại Phượng nhỏ giọng tiến đến bên tai ông nhắc nhở.
Dù sao lần đầu tiên bà tới đây, nhìn thấy căn nhà gạch ngói gạch xanh lớn kia cũng ngẩn cả người.
Biển Hán cười gật gật đầu, lời này nàng cũng đã nói với ta rất nhiều lần rồi.
Không bao lâu, xe ngựa đã đến trước cửa Cố gia.
Có điều, dù Biển Hán đã sớm làm xong công tác chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn căn nhà lớn trước mặt ông vẫn ngẩn người.
Trách ông… kiến thức quá ít.
Nghe nói căn nhà này là sau khi Vân Đông vừa chạy nạn đến thôn Vĩnh Phúc mới xây, nha đầu này, quả thật có bản lĩnh rất lớn.
Cố Đại Phượng thấy bộ dáng ngơ người của ông, cười trộm một tiếng, lập tức xuống xe ngựa, nhận lấy xe lăn trong tay Lữ Thắng, đẩy tới trước mặt ông.
Lần này trở về, bốn người Lữ gia cũng cùng theo tới.
Căn nhị tiến kia khóa cửa lại, Cố Đại Giang nhờ hàng xóm giúp đỡ nhìn một chút. Bên đó cũng không có thứ gì đáng giá, hơn nữa một vùng này trị an rất tốt, nhiều người đọc sách, thường xuyên có người tuần tra, cũng không phải quá lo lắng.
Cố Vân Đông đứng ở cửa, đón bọn ông đi vào.
“Cha, năm sau còn đi thư viện không?”
Cố Đại Giang lắc đầu: "Không đi nữa, yên tâm ở nhà chuẩn bị đi thi, phu tử cũng nói không có vấn đề gì, nói cha không cần quá lo lắng, cũng không cần chạy tới chạy lui, lãng phí thời gian.”
Nếu thực sự có chỗ nào không hiểu, ông cũng có thể đi hỏi Tần Văn Tranh.
Trong lòng Cố Vân Đông đã có tính toán. Cố Đại Giang lại hỏi thăm cô chuyện sửa đường, xong lại nghe ngóng chuyện của Thiệu Thanh Viễn.
Cố Đại Phượng thấy ông mãi không chịu dứt, không nhịn được vỗ ông một cái: "Đệ vừa mới trở về, không sợ mệt sao, không thể nghỉ ngơi trước, ngày khác lại nói tiếp sao?”
Cố Đại Giang ho nhẹ một tiếng, không dám hỏi nhiều nữa.
Mọi người rất nhanh đã ăn cơm xong, rửa mặt rồi đi nghỉ ngơi.
Hôm sau chính là ngày hai mươi sáu, phân xưởng làm đến hôm nay thì nghỉ rồi.
Sáng sớm, Đồng An đã đi lấy thịt, có khá nhiều người, một người hai cân thịt, như vậy tính ra cũng tầm hai đầu heo.
Nhưng tối nay có liên hoan, Đồng An còn lấy thêm ít nhất nửa con heo nữa.
Đối với hàng thịt mà nói, đây chính là đơn đặt hàng lớn, từ sớm đã chuẩn bị xong thịt heo, còn cắt gọn từng miếng từng miếng một, cam đoan mỗi khối thịt đều nặng hai cân, không nhiều không ít vừa đủ.
Đồng An cầm thịt, còn mua thêm rất nhiều rau mang về.
Lúc về đến thôn bị không ít người nhìn thấy, trên xe ba gác kia đầy ắp đồ khiến cho người ta cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm.
Có người nhìn rồi còn nuốt một ngụm nước bọt: "Cố gia này sao đột nhiên lại mua nhiều thịt như vậy? Đây là chuẩn bị ăn tết? Vậy cũng quá nhiều rồi.”
“Ngươi cũng không thử nhìn xem bây giờ Cố gia có bao nhiêu người, từ trên xuống dưới cũng phải hơn mười người."
"Có vậy cũng không cần nhiều như thế chứ?”
“Các ngươi đúng thật là kiến thức nông cạn, ta thấy, thịt này nhất định là phát cho những người công nhân làm trong xưởng."
"Hả?”
Lập tức người kia cũng nhớ ra, ai ya, không phải là sắp đến tết còn gì? Năm ngoái Cố gia cũng rất là hào phóng, mỗi công nhân đều được phát rất nhiều đồ, người ta còn vui vẻ xách đồ về nhà ăn tết đây này.
Hâm mộ, ghen ghét, hận!
Tin tức Cố gia chuẩn bị phát thưởng tết rất nhanh đã truyền khắp trong thôn, ngược lại những người làm trong xưởng vẫn đang nỗ lực làm tốt công tác mấy ngày cuối cùng trong năm.
Xe ba gác của Đồng An kéo một đường về đến Cố gia, Cố Vân Đông liền dẫn cả gia đình tập hợp chỉnh lý lại toàn bộ đồ tết một lượt.
Đồ không khác biệt lắm với năm trước, cũng là thịt heo vải vóc với đường, chẳng qua năm ngoái là đường đỏ năm nay đổi thành đường trắng mà thôi. Lại thêm mỗi người một phần bánh ngọt mua trong huyện thành, đã đặt sẵn từ trước xong xuôi.
Người Cố gia nhìn trong sân đầy ắp đồ, trong mắt đều ánh vẻ kinh ngạc thán phục.
Cố Đại Phượng cảm khái: “Trước kia nếu như ta được một khối thịt nhỏ trong này, ta nằm mơ cũng phải cười tỉnh. Cho dù vì mỗi năm đều được phần thịt này, ta cũng có thể ở trong xưởng làm không ngơi nghỉ. Không ngờ rằng, năm nay số thịt này là để phát ra ngoài, nghĩ lại còn có phần hơi đau lòng.”
Cố Vân Đông cười nói: "Đến đại cô cũng nghĩ như vậy, vì một miếng thịt mà không nỡ vứt bỏ phần công việc này, vậy thì những người khác có phải cũng sẽ nghĩ như vậy không?”
Cố Đại Phượng sững sờ, ngón tay gõ cô một cái: “Ngươi đó, đúng là một tiểu quỷ lanh lợi.”
Còn không phải sao? Trong thôn này có bao nhiêu nhà có hoàn cảnh giống với bản thân bà trước kia, ngày tết muốn ăn một miếng thịt cũng phải tính toán tỉ mỉ, chủ nhân giống như Cố Vân Đông cũng không nhiều.
Chia xong đồ đạc, Cố Vân Đông định đi qua xưởng một chuyến.
Cô vẫn chưa nói với mọi người chuyện buổi tối sẽ liên hoan.
Ngược lại Cố Đại Giang cũng rất tò mò việc họp thường niên năm này.
Ông đi theo Cố Vân Đông cùng nhau đến phân xưởng: "Họp thường niên này cũng khá thú vị đó, sao con lại nghĩ ra vậy?”
Cái này…
Cố Vân Đông có thể nói đây không phải do cô nghĩ ra được không?
Cô quay đầu, đối diện với ánh mắt tò mò của Cố Đại Giang, chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt.
Sau đó, nghiêm trang nói: “Cha, con là nghĩ như thế này, chúng ta nói chuyện làm ăn đều là ở trên bàn cơm, cha với mấy vị đồng môn cũng thường xuyên hẹn cùng nhau đi ăn cơm tán gẫu, cho nên giao lưu cảm tình vào lúc vui chơi giải trí là thích hợp nhất. Mọi người ngày bình thường lúc nào cũng vùi đầu tận lực làm việc, đoán chừng có không ít người làm với nhau nhưng lại không nhận ra nhau, vậy không bằng tạo một cơ hội, tất cả mọi người thoải mái ngồi xuống cùng ăn bữa cơm, đúng không?”
Cố Đại Giang như có điều suy nghĩ, hoàn toàn chính xác, ở trên bàn cơm rất nhiều chuyện cũng dễ dàng mở lời hơn.
Có mâu thuẫn uống vài chén rượu rất nhanh đã tan thành mây khói, có đề tài chung với nhau, trò chuyện một chút không chừng quan hệ sẽ trở nên tốt đẹp.
Lại thêm được ăn ngon uống ngon, mọi người đối với phân xưởng cũng có thể càng thêm trung thành.
Đây là đang… Thu mua nhân tâm.
Nữ nhi của ông, thật lợi hại.
Cố Vân Đông không hề biết trong lòng ông suy nghĩ nhiều như vậy, hai người nói chuyện, không bao lâu đã đến trước cửa phân xưởng.
Bởi vì đã sớm nói với mọi người từ trước rằng năm nay làm đến ngày hai mươi sáu sẽ nghỉ, cho nên hiện giờ hoa quả cây mía trong xưởng không còn nhiều lắm, xem chừng đến buổi trưa là có thể hoàn thành công việc.
Lúc hai người Cố Vân Đông tiến vào, mọi người đều đứng dậy: “Lão gia, chủ nhân, các người sao lại tới đây rồi?”
Mắt mọi người bừng sáng, hôm nay đã là ngày cuối cùng, có phải là muốn phát đồ tết không?
Nhưng nhìn sau lưng Cố Vân Đông cũng không thấy xe ba gác đẩy đồ vật tới, lập tức lại có hơi thất vọng.
Có khi… Năm nay nhân số quá đông, khả năng không có ah.
Chẳng là không có thì không có thôi, có thể hiểu được, dù sao năm ngoái Cố gia phát đồ tết đều là đồ tốt, năm nay nếu mỗi người lại phát một phần, vậy thì phải tốn không ít ngân lượng.
Cố Vân Đông vẫy vẫy tay, để mọi người tạm thời dừng công việc trong tay.
Đợi mọi người tiên lại gần cô mới mở miệng.