Chương 484: Ghen Ăn Tức Ở
"Công việc chắc là cũng không còn nhiều nữa, ta thấy qua buổi trưa sẽ có thể hoàn thành. Như thế này, sau khi mọi người làm xong việc, thì sắp xếp dọn dẹp lại phân xưởng một chút, quét tước cho sạch sẽ, có được không?”
"Được.” Lập tức có người lớn tiếng đáp: “Cho dù chủ nhân không nói, chúng ta cũng sẽ quét dọn sạch sẽ toàn bộ một lượt rồi mới trở về, chủ nhân yên tâm đi.”
Kỳ thực bọn hắn còn muốn làm việc, nghe nói làm việc vào mấy ngày tết sẽ có thêm tiền công.
Cũng như Thung Tử và Trần Tiến Tài ở Cố Ký trong huyện thành. Trong những ngày tết, cửa hàng không cách nào đóng cửa, dù sao cũng là bán các loại bán bánh kẹo, đến tết buôn bán rất khá, cho nên hai người này sẽ thay phiên nhau trông cửa hàng.
Nhưng tiền công của bọn họ mấy ngày này cũng sẽ tính toán kiểu khác, so ngày bình thường sẽ nhiều hơn nhiều.
Trong xưởng có không ít người đều trông thấy mà thèm, đáng tiếc, phân xưởng lại nghỉ.
Cố Vân Đông nhìn sắc mặt khác nhau của mọi người, ít nhiều cũng nhận ra tâm tư của họ, bỗng thấy muốn cười, nói tiếp: “Chờ sau khi quét dọn sạch sẽ, cử ra một số người, đến tất cả các nhà để mượn tầm mười cái bàn lớn, phải là loại bàn rất lớn có thể ngồi cùng lúc mười mấy người.”
Đám người kinh ngạc: “Chủ nhân, mượn nhiều bàn như vậy làm gì?”
"Đương nhiên là để buổi tối mọi người cùng nhau ăn liên hoan.” Cố Vân Đông cười nói: “Buổi tối không cần trở về, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, trò chuyện tâm sự, thấy sao hả?”
“Ồ, chủ nhân mời cơm?” Trong xưởng trong nháy mắt phát ra một đợt những tiếng hoan hô.
“Quá tốt rồi, giữa trưa ta sẽ không ăn, giữ bụng lại ăn cơm chiều một trận.”
“Ha ha ha ha, ngươi dẹp đi, chỉ dựa vào cái bụng này của ngươi, giữa trưa dù ăn nhiều hơn nữa, buổi tối cũng vẫn có thể nuốt thêm một con trâu.”
“Chủ nhân, hiện tại ta đã thèm chảy nước miếng rồi.”
“Chúng ta chắc chắn không về, quét dọn phân xưởng xong xuôi, chúng ta sẽ đi mượn bàn ghế, cam đoan để mọi người đều đủ chỗ ngồi."
Cố Vân Đông có thể cảm nhận được niềm hưng phấn của mọi người, đến Cố Đại Giang cũng bị bầu không khí nhiệt tình này nhiễm sang rồi.
Ông cũng không nhịn được nói một câu: “Buổi tối còn có cả phát đồ thưởng tết!”
Cố Vân Đông âm thầm nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía người cha già nhà mình, Cố Đại Giang lập tức sờ lỗ mũi, ho nhẹ một tiếng nói: “Chuyện này, nhất thời nhịn không được, cha nghĩ là để mọi người vui vẻ thêm chút nữa.”
Quả nhiên, câu nói kia vừa bật ra, cả phân xưởng như muốn bùng nổ luôn vậy. Có càng trai trẻ tuổi hơn chút càng nhịn không được nhảy dựng lên: “Ah ah ah, ta đã mong chờ quà Tết cả năm rồi.”
Cố Vân Đông: “...” Vào lúc phát tiền công cũng đâu thấy các ngươi cao hứng đến như vậy.
Cô lắc đầu, suy nghĩ buổi tối vẫn còn có điều bất ngờ nữa, chỉ mong mọi người không quá kích động.
Nói bấy nhiêu đó cũng đủ rồi, lúc này Cố Vân Đông mới cùng Cố Đại Giang rời đi.
Bọn họ vừa đi, phân xưởng trong nháy mắt bùng nổ sự sung sướng, tất cả mọi người tụ tập một chỗ ríu rít thảo luận.
Đồng An bất đắc dĩ đi tới nói: “Còn không mau đi làm việc? Làm xong việc sớm một chút, cơm tối cũng có thể ăn sớm hơn một chút.”
Trong phút chốc mọi người đã lập tức giải tán, hiện tại bọn họ toàn thân đều vô cùng hăng hái, đến hiệu suất cũng tăng thêm một bậc so với trước đó.
Chưa tới buổi trưa, công việc trong xưởng đã làm xong.
Mọi người vô cùng náo nhiệt bắt đầu quét dọn vệ sinh, nam nhân cầm thùng đến bờ sông xách nước, tới tới lui lui mấy chuyến, cọ rửa toàn bộ phân xưởng một lượt đến không còn chút bụi, đến sàn nhà cũng lau dọn sạch sẽ tươm tất.
Có thôn dân thấy được bộ dạng vui vẻ hớn hở của bọn họ, nhịn không được kéo người lại hỏi.
Biết được buổi tối bọn họ còn có liên hoan, lập tức hóa thành chanh tinh (ghen ăn tức ở), trong lòng thấy chua vô cùng.
Lần này, không chỉ tin tức phân xưởng của Cố gia phát đồ thường tết truyền khắp nơi, ngay cả tin đến buổi tối sẽ ăn liên hoan cũng truyền đi khắp.
Rất nhiều người cắn khăn rưng rưng, ở bên ngoài phân xưởng dáo dác ngó nghiêng, rất muốn đi vào xem thế nào.
Đến khi công tác quét dọn vệ sinh gần xong, mọi người lại thấy công nhân trong xưởng vui mừng hớn hở chuyển từng cái bàn cái ghế, ngẩng đầu ưỡn ngực bày ra dáng vẻ hãnh diện tự đắc, khiến cho người ta hâm mộ ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi.
Cố Vân Đông nhờ mấy người phụ nữ trong thôn hỗ trợ việc nấu nướng bếp núc, thịt cá bún gạo không chút chậm trễ được chuyển vào sau bếp xưởng Cố gia.
Ở trong này bao gồm ba người mẹ chồng nàng dâu Chu thị, vừa hay cả nhà Trần Lương cũng có thể cơm nước xong xuôi ở đây.
Thân là trưởng thôn, Cố Vân Đông nhất định phải mời ông ấy, lại thêm Trần Tiến Tài, Trần Tiến Bảo đều làm công cho xưởng nhà mình. Ngưu Đản từ sáng sớm đã được Vân Thư mời qua theo, như vậy Trần gia cũng chỉ còn lại ba người Chu thị, dứt khoát cùng đến luôn.
Còn có Lan Hoa Nhi, cũng được mới tời.
Còn những người khác thì không mang theo người nhà, chủ yếu là người làm trong xưởng, nếu tính cả thân thích, vậy thì không phải một người hai người mà là một đám hai đám, nếu như được phép mang người nhà theo, vậy có lẽ cả thôn đều sẽ tới.
Đây còn chưa hết, còn có công nhân từ thôn bên cạnh, việc này, phân xưởng chiêu đãi không nổi.
Bữa tối bắt đầu vào giờ Thân, cũng có nghĩa là bốn giờ phải tập trung.
Vào mùa đông trời nhanh tối, cũng không có đèn điện để chiếu sáng, dù cho thắp không ít nến thì hiệu quả cũng không khả quan lắm.
Chờ đến đầu giờ Thân, thôn dân thôn Vĩnh Phúc kinh ngạc phát hiện lại có một đám người từ cửa thôn đi tới.
Nhìn kĩ một lúc, dẫn đầu không phải Triệu Trụ cùng với con của hắn sao?
Cố Vân Đông đã muốn làm tiệc tất niên, người bên này đương nhiên cũng phải đến đông đủ. Triệu Trụ và vợ chồng Thạch gia mặc dù không làm trong xưởng, nhưng đã giúp đỡ cô quản lý vườn trái cây, hơn nữa bọn họ còn tìm người làm giúp, cũng dắt theo một đoàn tới đây.
Những người này cộng lại cũng có hơn mười người, bởi vì đã sớm biết được tin tức, cả đám đều hứng trí bừng bừng, có phần không thể chờ đợi mà đến.
Họp thường niên gì đấy, bọn họ chưa từng nghe qua, nhưng không cần ra tiền mà vẫn có tiệc ăn, ai mà không vui chứ?
Bọn họ không biết còn có đồ thưởng Tết, dù sao có ăn là đã không thể không tới.
Cố Vân Đông cảm thấy tất cả mọi người đều đang giúp Cố gia làm việc, vậy thì tốt nhất là nhân cơ hội này làm quen một chút, tránh cho sau này người trong nhà lại xảy ra mâu thuẫn, đó cũng là một việc phiền phức.
Một lúc sau, mấy người Thung Tử cũng ngồi xe bò đến.
Không chỉ có bọn họ, còn có Khương Bảo cùng lão đại phu.
Thiệu Thanh Viễn không ở đây, Cố Vân Đông cũng phải hỗ trợ chiếu cố tốt người của hắn không phải sao?
Chỉ có tiểu nhị chưởng quầy ở phủ thành bên kia, thực sự quá xa không có cách nào tới, nhưng Cố Vân Đông đã sai người chuẩn bị cho bọn họ lì xì thật lớn, đợi đến sáng năm sẽ phát cho bọn họ.
Người trong thôn nhìn bọn họ từng đợt từng đợt đi về phía xưởng Cố gia, đã hâm mộ không thôi.
Ngược lại có không ít người vây quanh ở bên ngoài xưởng, liều mạng thăm dò xem xét bên trong, nhất là mấy đứa nhóc con.
Cố Vân Đông thấy bàn đã có người ngồi, sai người lấy rất nhiều hạt dưa đậu phộng để mọi người dùng trước. Có mấy đứa nhóc chạy vào, cô cũng cho mỗi đứa một nắm. Bọn nhóc chạy vào càng ngày càng nhiều, sợ chạy lung tung đụng phải ở đâu, cô dứt khoát trực tiếp đưa cho Vân Thư và Nguyên Trí một cái túi vải, để bọn chúng mang đi phát cho mấy đứa nhóc.
Bầu không khí hăng hái náo nhiệt, so với năm trước còn rộn rã hơn nhiều.
Cuối cùng, buổi họp thường niên mọi người ngóng trông cũng đã đến, mười lăm bàn lớn, tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh.
Đồ ăn còn chưa lên, Cố Vân Đông bước đến phía trước, chuẩn bị nói vài lời.