Chương 487: Giải Nhất
Giải nhì đã trao xong rồi, phía trước chỉ còn lại hai người đang đợi trao giải nhất.
Hai người bọn họ bắt đầu căng thẳng, trong một ngày lạnh giá như thế này mà tay bọn họ vẫn đổ đầy mồ hôi.
Cố Vân Đông nói người vén tấm vải dầu cuối cùng lên, mọi người chỉ thấy dưới tấm vải phồng lên một đống to, trong lòng suy nghĩ giải thưởng này nhất định rất nhiều.
Quả nhiên, tấm vải dầu được vén lên, mọi người lập tức mở to mắt nhìn.
Lần này cho dù cất vào hộp hỗ cũng vô ích……. bởi vì không thể đóng nắp nổi.
Cố Vân Đông nói: “Đây là phần thưởng của giả nhất, một chiếc chăn bông nặng 10 cân, còn có đệm giường, chiếu, màn, gối đầu, mỗi người hai bộ. Ngoài ra còn có hai bầu rượu, một túi lá trà.”
“Ồ……” Phía dưới đột nhiên phát ra tiếng cảm thán đầy kinh ngạc.
Tất cả mọi người trợn to mắt, chăn bông nặng mười cân? Còn có những đồ vật khác, lại còn là hai bộ?
Bọn họ ghen tị đỏ cả mắt, nhìn hai người trúng giải nhất, chỉ hận không thể đổi với bọn họ.
So với giải ba giải nhì, thì giải nhất này mới thực sự là hậu hĩnh nhất.
Chăn bông nhà bọn họ đa số chỉ có năm cân, nhiều nhất thì cũng chỉ có tám cân mà thôi.
Mười cân, nhìn rất dày lại còn mới tinh, đắp lên nhất định rất ấm áp. Trong thời tiết này chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Bọn họ muốn có, vô cùng muốn……
Nhiều người vô thức vươn tay ra, thậm chí còn có người trực tiếp bước lên, nếu không phải có Cố Vân Đông đứng đó thì bọn họ đã chạm tay sờ thử rồi.
Mấy thứ này không hề rẻ, chưa nói đến chăn bông, chỉ mỗi cái đệm giường kia đã dày hơn cái cái chăn cứng rắn mà bọn họ dùng mấy năm rồi. Tính toán một chút, bọn họ đã có bốn cái chăn giường rồi.
Quá ghen tỵ rồi, tay thối, tại sao không phải là bọn họ được giải nhất, tại sao chứ?
Tôn thị trúng giải nhất, hốc mắt nàng hoe đỏ, nước mắt suýt chút nữa thì rơi xuống.
Thật sự là một chiếc chăn dày, một miếng bông nặng tận 10 cân.
Gia đình họ vốn dĩ rất khó khăn, trong nhà chỉ có hai chiếc chăn mỏng, bọn họ một cái, bọn nhỏ một cái. Mấy ngày mùa đông, bọn họ chỉ có thể trải quần áo lên trên, nhưng cho dù đã làm như vậy, nửa đêm vẫn thường xuyên bị lạnh đến tỉnh giấc.
Năm nay nàng vào làm ở xưởng Cố gia, cuối cùng cũng có chút tiền dư, nàng vốn định sau khi được phát lương sẽ đi mua một ít bông về nhồi thêm vào chăn để nó dày hơn một chút.
Vì thế, nàng thậm chí còn chưa mua đồ tết.
Không thể ngờ, vận khí nàng lại tốt như vậy, lại trúng được hai cái chăn bông.
Thật tốt quá, hai cái chăn dày như vậy, bọn họ có thể dùng, mấy đứa nhỏ cũng có thể dùng, cuối cùng cũng có thể để người trong nhà có giấc ngủ an ổn giữa ngày đông rồi.
Tôn thị không nhịn được nữa, nước mắt rơi lã chã.
Cố Vân Đông sửng sốt: “Tôn tẩu tử làm sao vậy, không thích cái chăn bông này sao? Nếu ngươi không thích có thể hỏi những người khác xem có muốn đổi với mình không, hoặc là……”
“Không phải, ta rất thích, cảm ơn, cảm ơn chủ nhân.”
Tôn thị vội vàng nói: “Là ta, là ta rất vui mừng.”
Những người phía dưới đều cười: “Chủ nhân, phần thường này của người quá hợp với lòng nàng rồi.”
“Đúng vậy, chủ nhân người thật hiểu chúng ta.”
Lúc này Cố Vân Đông mới yên tâm, nói với Tôn thị: “Đống đồ này hơi nhiều, lại rất nặng, lát nữa để người khác giúp ngươi mang về được không?”
“Ừ, được, cảm ơn.”
Tôn thị mừng đến không nói nên lời, không chỉ bà mà người nam nhân trúng giải nhất kia cũng rất hưng phấn.
Thật ra hắn không hề thiếu chăn bông, nhưng chiếc chăn nặng tận 10 cân này thì hắn không có, hơn nữa cái chăn này còn rất đẹp.
Đúng lúc, nữ nhi trong nhà sắp xuất giá, cái chăn này dùng làm của hồi môn sẽ rất có mặt mũi, màu sắc cũng tươi đẹp.
Còn có rượu và lá trà, đều là đồ tốt. Làm sao bây giờ, ngày nữ nhi thành thân, hắn không nỡ lấy ra uống.
Nhưng mà hẵn vẫn nhanh chóng nói với Cố Vân Đông: “Cô chủ Cố, thật sự cảm ơn người.”
Cố Vân Đông xua xua tay: “Nếu hai người đều thích thì ta an tâm rồi. Đồ ta để ở đây trước, khi về hai người có thể tìm người giúp đỡ cùng nhau mang về.”
“Được.”
Hai người cũng không động vào, chung quy vẫn luyến tiếc. Tay bọn họ quá thô ráp, sờ hỏng rồi thì làm sao bây giờ?
Tuy nhiên, lúc bọn họ về lại chỗ cũ, những người bên cạnh liền lập tức xông tới, một đám người vô cùng nhiệt tình, nói rằng muốn giúp bọn họ khiêng về nhà. Nhưng thật ra bọn họ muốn đến gần chạm vào một chút.
Phía dưới vô cùng ồn ào, ai nấy đều rất vui vì trúng thưởng.
Bất kể là giải nhất giải nhì vẫn hay giải ba, cũng khiến bọn họ hâm mộ.
Ban đầu Cố Vân Đông còn nghĩ có nên tặng trâu, lừa gì đó cho giải nhất không? Ở hiện đại, rất nhiều công ty họp thường niên trao giải thưởng lớn nhất là xe hơi.
Sau này ngẫm nghĩ lại, đây chỉ là một cái xưởng nhỏ, năm nay lại là năm đầu tiên tổ chức họp thường niên.
Nếu bây giờ đã thưởng trâu, lừa, thì về sau làm sao bây giờ?
Cho nên suy đi tính lại, vẫn nên tặng cái gì đó thực tế.
Nhìn phản ứng của bọn họ, hẳn là rất vừa lòng.
“Được, rút thăm trúng thưởng xong rồi, kế tiếp, mỗi người sẽ được phát một phần quà tết.”
Cố Vân Đông vừa mở miệng, phía dưới lập tức trở nên yên lặng.
Vừa nghe nói phát quà tết, trong nháy mắt mọi người ngồi nghiêm chỉnh hẳn lên.
Nói cho cùng, những thứ này là của mình, không liên quan đến người khác, cũng không cần hâm mộ, cho nên việc nhận quà tết càng quan trọng hơn.
Rất nhanh, Đồng An Đồng Bình đã đẩy xe ba gác đến đây.
Phía trên đầy ắp thịt, hai mắt bọn họ lập tức phát sáng. Vừa rồi mới ăn xong một bữa tiệc lớn, nhưng bây giờ bọn họ vẫn không nhin được nuốt nước bọt một cái, trong đầu đã bắt đầu nghĩ đủ cách nấu thịt heo.
“Mỗi người hai cân thịt, mọi người không cần vội, ai cũng có phần.”
Cố Vân Đông dẫn theo người Cố gia, nhận lấy thịt heo, phát cho từng người một.
Ngay cả hai tiểu gia hỏa Vân Thư Vân Khả, cũng bừng bừng hứng thú muốn giúp đỡ, chạy qua chạy lại, hì hà hì hục cầm thịt heo giao vào tay thôn dân.
Phát thịt xong xuôi, cô lại tiếp tục thông báo.
Ngay sau đó là đường trắng, cuối cùng là điểm tâm.
Tổng cộng có bốn thứ, trong tay ai nấy đều tràn đầy, không còn chỗ trống.
Mọi người vô cùng hưng phấn, ríu rít thảo luận, một số đồ ăn tết không cần phải mua nữa, tiết kiệm được không ít bạc đâu.
Cố Vân Đông đợi bọn họ nói chuyện xong, mới tiếp tục nói: “Quà tết phát xong rồi, cuối cùng, đó là tiền công tháng này.”
Đồng Thủy Đào ôm một cái sọt đến, đa số đều phát tiền đồng cho mọi người, cho nên không có cách nào khác, chỉ có thể dùng sọt.
Cố Vân Đông cầm giấy bút và sổ sách, ngồi ở sau bàn, nói với mọi người: “Bây giờ từng người từng người một bước lên nhận tiền công, nhận xong thì có thể trở về. Năm nay mọi người đã vất vả rồi, sang năm tiếp tục nỗ lực, tranh thủ kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa.”
“Được!” Giọng nói phía dưới vô cùng lớn, mọi người đều rất phấn chấn.
Cố Vân Đông hài lòng gật gật đầu, mở sổ sách: “Ta sẽ bắt đầu gọi tên.”