Chương 488: Có Thêm Bất Ngờ
Cố Vân Đông nói nhanh: “Từ Hoa Nhi.”
“Đến đây.”
Cố Vân Đông có ấn tượng với nàng ấy, năm ngoái khi công nhân làm thuê nhận quà tết, nàng ấy cũng có mặt.
Khi người đến trước mắt, Cố Vân Đông nhận lấy một chuỗi tiền đồng từ tay Đồng Thủy Đào, đưa cho nàng ấy.
Từ Hoa Nhi cúi đầu: “Cảm ơn cô chủ Cố.”
Sau đó cầm tiền đồng đi sang một bên, Cố Vân Đông đánh dấu vào bên cạnh tên nàng ấy.
Ngay sau đó, bắt đầu gọi người thứ hai.
Lúc cô đang phát tiền cho người thứ hai, Từ Hoa Nhi ở bên cạnh đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng: “Cô chủ Cố, người, người đưa thừa một trăm văn tiền rồi.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía này, Cố Vân Đông cũng không ngạc nhiên: “Sắp sửa ăn tết, một trăm văn tiền này coi như lì xì cho mọi người, ai cũng có phần, mọi người có thể cầm đi mua đồ tết.”
Một trăm văn cũng không nhiều lắm, cứ nghĩ là tiền thưởng cuối năm.
Mọi người cực khổ cả một năm rồi, ngày cuối cùng của năm vẫn nên vui vể.
Những người ở phía sau nghe vậy ai cũng vui mừng, không ngờ, hôm nay xưởng không làm việc, buổi tối còn được mở tiệc rút thăm trúng thưởng, được phát quà tết, cuối cùng lại còn được tặng bao lì xì?
Tin vui đến liên tiếp, khiến đầu óc bọn họ choáng váng,
Bất ngờ vui vẻ một cái đến một cái, làm cho bọn họ có chút choáng váng, không tìm thấy phương Bắc.
Chuyện này rất phổ biến ở các công ty hiện đại, nhưng ở niên đại này cực kỳ hi hữu.
Nhưng đối với Cố Vân Đông mà nói, tất cả số quà khen thưởng này cũng không tốn nhiều tiền lắm, tính tổng cộng hết lại cũng khoảng năm mươi sáu mươi lượng.
Việc này sẽ khiến cho mọi người vui vẻ, sau này càng trung thành, hết lòng với Cố gia hơn, lại được tuyên truyền miễn phí, số bạc này bỏ ra vô cùng đáng giá.
Tiền công lần lượt được phát ra, mọi người không nhin được bắt đầu đếm đi đếm lại.
Không phải là bọn họ không tin tưởng Cố Vân Đông, sợ cô đưa thiếu tiền công, mà là không kiềm chế được ham muốn thích đếm tiền, hơn nữa lại còn nhiều hơn một trăm văn, cảm giác sảng khoái vô cùng.
Tiền công của vợ chồng Tăng gia, vợ chồng Thạch gia, Triệu trụ và những quản gia khác được phát cuối cùng. Tiền công của bọn họ cao nên cô trực tiếp phát bạc cho bọn họ.
Mọi người nhìn có chút hâm mộ, trong bụng nghĩ sẽ không ngừng cố gắng, về sau trở thành quản sự cũng có thể chạm vào bạc.
Tuy nhiên sau khi lãnh tiền xong, chưa một ai đi về.
Cố Vân Đông còn đang cảm thấy kỳ là, thì thấy mọi người vội bắt đầu tất bật thu dọn bàn ghế, nhóm phụ nhân thì sửa sang sắp xếp lại xoong nồi, lau dọn mặt đất.
Cố Vân Đông lập tức bật cười, quà tết và bao lì xì tặng cho bọn họ quả thật đáng giá.
Chỉ một lát sau, bên trong xưởng đã quay trở về dáng vẻ sạch sẽ như cũ.
Toàn bộ bàn ghế cũng đã được đưa về.
Mọi người lại đứng trước mặt Cố Vân Đông, một lần nữa cầm quà tết trên tay, vẫy vẫy tay với Cố Vân Đông: “Cô chủ Cố, chúc người ăn tết vui vẻ, chúng ta đi trước.”
Cố Vân Đông xua tay: “Ta cũng chúc mọi người năm mới vui vẻ, năm sau gặp lại.”
Lúc này mọi người mới xoay người rời đi, bên ngoài trời vừa lạnh vừa tối, nhưng những người đi ra khỏi xưởng ai cũng cảm thấy vui sướng, cơ thể ấm áp.
Có người ở thôn bên cạnh được người nhà đến đón.
Trượng phu Tôn thị cũng tới, tuy rằng sức khỏe hắn không tốt, nhưng chỉ ra cửa thôi cũng không gặp vấn đề gì.
Giờ phút này nhìn thấy Tôn thị cầm đống lớn đống nhỏ trong tay, còn có cả…… Chăn bông?
Trượng phu nàng vẻ mặt đầy khiếp sợ, vội vàng bước đến đỡ cho nàng.
Tôn thị thấy mặt hắn kích động, cười nói: “Cha bọn nhỏ, hôm nay ta rút thăm trúng thưởng, ta rút được giải nhất. Ngươi xem, ta được hai chiếc chăn bông lớn, còn có cái này……”
Trượng phu Tôn thị ngẩn người, đôi tay vô thức đón lấy, vuốt ve chiếc chăn ấm áp, có chút chưa kịp phục hồi lại tinh thần.
Người bên cạnh mồm năm miệng muời nói: “Vận khí của vợ ngươi thật quá tốt, nàng ấy may mắn lắm. Ngươi không biết, giải nhất chỉ có hai người thôi, vợ ngươi là một trong số đó. Chăn bông này nặng mười cân lận. Ngươi nhìn một cái đi, dày lắm đấy.”
“Rất dày, quả thật rất dày.” Hắn ngơ ngác gật gật đầu.
Tôn thị nhắc đến quà tết: “Cái này cũng là do cô chủ Cố tặng, tết này chúng ta không cần phải mua nữa.”
Người bên cạnh la lên: “Đi về trước đã, trễ thế này rồi, đừng đứng ở đây nữa, đi thôi.”
Cố Vân Đông tặng mấy chiếc đèn lồng cho những người sống ở thôn lân cận, để bọn họ cùng về với nhau, tránh cho không nhìn thấy đường.
Nhưng mà đối với bọn họ có đèn lồng hay không không quan trọng, này con đường này rất rộng cứ thỏa sức mà đi.
Người cùng thôn thì càng tiện hơn, có không ít người đang đứng bên ngoài đợi người nhà mình về.
Nhoáng một cái, đám đông náo nhiệt đã tản ra.
Cố Vân Đông đóng cửa xưởng lại, dẫn cha mẹ và đệ muội cùng trở về Cố gia. Kế tiếp, chỉ cần an tâm chuẩn bị ăn tết thôi.
Về tới nhà, Cố Vân Đông lập tức lấy ra mấy bao lì xì, phát cho Đồng gia, Lữ gia, cùng với Tiết Vinh.
Mọi người nói lời cảm tạ, vui mừng nhận lấy.
Cố Vân Đông quay về phòng, viết thư cho Thiệu Thanh Viễn, kể lại kỹ càng tỉ mỉ về chuyện họp thường niên ngày hôm nay.
Bây giờ bọn họ không thể gặp nhau, chỉ có thể liên lạc với nhau bằng thư từ.
Đáng tiếc, hắn không thể về nhà ăn tết. Cô nhớ năm ngoái, Thiệu Thanh Viễn ở nhà một mình rất cô đơn quạnh quẽ, sau đó được Vân Thư gọi tới Cố gia đốt pháo ăn cơm tất niên.
Năm nay Thiệu gia chỉ có A Cẩu cùng với thím nấu ăn ở nhà, Cố Vân Đông thay Thiệu Thanh Viễn phát bao lì xì cho bọn họ.
Ngày tiếp theo, những chuyện trong buổi họp thường niên của xưởng Cố gia, giống như cuồng phong vũ bão quét qua thôn Vĩnh Phúc và mấy thôn lân cận.
Nghe nói mỗi người đều có một phần quà tết, còn có cả mấy giải thưởng lớn, khiến tất cả mọi người hâm mộ vô cùng.
Vì thế mọi người lại bắt đầu hỏi thăm xem xưởng có tuyển người hay không.
Tiếc là, tạm thời Cố Vân Đông chưa muốn tuyển thêm người. Nếu muốn tuyển thêm người thì phải mở rộng xưởng trước cái đã.
Những ngày sau đó, Cố gia bắt đầu chuẩn bị ăn tết.
Quét dọn nhà cửa, làm đậu hũ, giết gà mổ cá, làm vằn thắn, vô cùng náo nhiệt.
Đến ngày giao thừa, cả nhà quây quần bên nhau, trên gương mặt ai cũng ngập tràn dáng vẻ tươi cười.
Cố Vân Đông nhớ lại năm ngoái, khi đó cô còn chưa tìm được cha, Cố đại cô cũng chẳng biết đang ở nơi nào, còn Nguyên Trí thì phải chịu khổ ở nhà họ Cố.
Hiện giờ, ngoại trừ Cố tiểu thúc còn ở ngoài, cả nhà bọn họ cuối cùng cũng được xum vầy.
Cố Vân Đông tin rằng, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm thấy tiểu thúc, nguyện vọng đầu tiên của năm mới chính là cái này.
Cơm tất niên cực kỳ phong phú, ăn uống xong xuôi, mọi người bắt đầu đi đốt pháo.
Thiệu Thanh Viễn không ở đây, nên việc đốt pháo trúc được Cố Đại Giang đảm nhiệm.
Cố Vân Đông ôm tiểu cô nương trong ngực, nghe tiếng pháo kêu bùm bùm, nhìn Vân Thư và Nguyên Trí nhảy nhót ở bên cạnh, khóe miệng khẽ cong lên.
Đốt pháo trúc xong, Vân Thư và Nguyên Trí lại chạy vào nhà lấy pháo hoa ra ngoài.
Lá gan hai đứa nhỏ lớn, muốn tự mình đốt, ‘ phanh ’ một tiếng pháo hoa lập tức bắn lên trời, sau đó nổ tung.
Người trong thôn đều ngước đầu nhìn, tiếng trẻ con hò hét cực kỳ vui tai, thậm chí còn có cả tiếng gà kêu chó sủa, khiến cho buổi đêm ở thôn Vĩnh Phúc chẳng khác nào nơi phố xá sầm uất.
Pháo hoa bên này đã đốt xong rồi, không ngờ ngay sau đó, ở bên kia tiếng pháo hoa cũng nổ vang trời.